Thứ Ba, 30 tháng 12, 2008

31 - 12 - 2008

Ngày cuối cùng của một năm ! Entry cuối cùng của một năm !!! Chẳng biết viết gì , chỉ muốn lưu lại lần cuối con số 2008 , và ngày mai đây , một năm mới , một hành trình mới sẽ lại bắt đầu ...
Thời gian nhìn lại - cụm từ này - playback time - mình xem được trong bộ phim hài Mr Bean ( The Holiday ) và cũng có chút ấn tượng với nó . Ừ , thì thời gian này cũng làm cho nhiều người có chút lãng đãng , chút suy tư về những ngày qua ... Trước thềm năm mới , những buồn vui trong một năm qua cũng đang được nhớ lại , chọn lọc ... và cho vào ngăn kéo kỷ niệm của riêng mình ...
Một năm qua ..., nhanh thật ! Ngày tháng cứ trôi mà mình thì cứ mãi dậm chân tại chỗ , chưa làm hết được những gì đã dự tính ... Một chút tiếc nuối , chút băn khoăn về những ngày sẽ tới ... Cũng mừng là một năm bình an cho cả gia đình , người thân , bè bạn ... Mong rằng trong năm mới này , bình an cũng sẽ đến cho tất cả những người mình thương yêu , hạnh phúc cho tất cả gia đình và những cái ôm ấm áp , những nụ cười thân thiện ... luôn được trao tặng dễ dàng ...
Có lẽ điều đặc biệt nhất với mình trong năm qua chính là ngôi nhà nhỏ này đây . Chỉ mới hơn 3 tháng mình làm quen với blog , hình như mình đã cười nhiều hơn , đã cảm thấy bớt lạc lõng , bớt tù tùng trong cái thế giới của riêng mình ... Mình có thêm nhiều bạn , sẳn sàng sẻ chia từng cảm xúc , góp tặng những nụ cười ... , để mình có những giây phút một mình nghiền ngẫm , tưởng tượng từng khuôn mặt , hình dáng , tính cách ... và cảm nhận cuộc sống đa dạng này không phải chỉ là thế giới ảo mà còn mang nặng ấm áp tình người ...
Chào năm mới 2009 !
Thêm một tuổi mới , thêm niềm vui mới , thêm hạnh phúc mới .... Hy vọng rất nhiều , bạn ạ !!!

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2008

một ngày ... bụi

Ngày chủ nhật cuối cùng của năm 2008 .


_ Đi Dakmil với anh không ?

_ Thì đi !

Lần đầu tiên mình đi xa cả 300 km mà không đắn đo , cứ ra khỏi nhà như ... đi siêu thị ! Và mình bỗng phát hiện ra mình sẽ có bao nhiêu là lần đầu tiên nữa trong ngày chủ nhật cuối cùng của năm .

Lần đầu tiên biết được đường đi lên phía Tây Nguyên , biết được những vùng đất mới trên đường đi.

Lần đầu tiên cảm nhận và thích thú chuyến đi qua màu sắc . Một con đường tím ngắt bằng lăng ở Bình Dương , một màu vàng rực rỡ hoa dã quỳ , màu thông xanh bạt ngàn , màu đất đỏ quạch kỳ lạ và ... màu những giọt cafe đen thánh thót trong buổi hoàng hôn lạnh ở Dakmil ...

Lần đầu tiên thưởng thức bữa tiệc bóng đá bằng tai , qua chiếc radio nhỏ trên xe . Thả trí tưởng tượng theo lời tường thuật của BLV và cũng vỡ òa niềm vui chiến thắng khi nghe nói " vào rồi , VN thật tuyệt vời !!! ". Chỉ tiếc là không được thấy cảnh các cầu thủ và khán giả vui sướng ngây ngất trên sân .

Lần đầu tiên cảm nhận cuộc sống về đêm của thành phố . Cũng tấp nập người xe , cũng ồn ào náo nhiệt ... Đặt biệt hơn vì tối nay còn có cảnh "đi bão " mừng chiến thắng của đám thanh niên , dù khi ấy đã 2 giờ sáng !

Lần đầu tiên mình lên giường vào lúc 3 giờ sáng ! Mệt , lạnh ... và vui !

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2008

bâng quơ .....

Em ho làm nũng đấy,
Vội gì mà anh lo
Ánh mắt nhìn tha thiết
Em muốn ghi vào thơ
Để khi xa , nếu ốm
Không thuốc nào chữa lành
Trang giấy xưa tìm lại
Ánh mắt nhìn của anh ...

Bệnh , nằm vùi mấy ngày ... Thấy chồng cơm bưng , nước rót ; lo lắng , hỏi han ... ; chợt nhớ lại bài thơ này , đã đọc được từ rất lâu rồi . Cũng cảm thấy vui vui , cũng cảm nhận mình đang hạnh phúc ...

Trưa , nằm xem bộ phim Hàn Quốc " Người tình của chồng tôi" trên HTV3 , một người chồng lý tưởng trong mắt mọi người , lại ngoại tình với cô bạn thân của vợ , một gia đình tan vỡ chỉ vì " sống với nhau mười mấy năm , anh cảm thấy nhàm chán với ngay cả khuôn mặt em , với những chăm sóc thường ngày em dành cho anh ... " . Có phải đàn ông thường như thế không ??? Chợt cảm thấy hạnh phúc sao quá mong manh ...

Có phải
lo toan là của ngày
rủi may là của phút
tình yêu tích tắc từng giây

Có phải
hạnh phúc là những gì còn lại
sau mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây ?


Thứ Tư, 17 tháng 12, 2008

hoa bất tử


Chuyến xe vừa lăn bánh cô đã cảm thấy bối rối , hối hận cho quyết định bốc đồng của mình ... Kệ , cứ thử một lần làm theo ý muốn của mình xem sao , cô thầm nghĩ . Phố xá hai bên đường vùn vụt chạy qua , lơ đãng nhìn , lơ đãng nghe tiếng lao xao của những người trên cùng chuyến xe hôm ấy ! Sài Gòn dần khuất sau lưng , những ưu tư cũng dần dần lắng dịu ... Vậy là mình đã đi rồi sao ? Đi một mình ? Sẽ nói sao khi trở về nhỉ ? Tính sau vậy !
Bảo Lộc xanh mướt những đồi chè cũng trôi qua , cố nhắm mắt nhưng cô vẫn nghe tiếng trò chuyện của hai hành khách băng ghế sau . À , thì ra họ lên Đà Lạt thăm bạn ! Chuyến đi có vẽ thú vị với họ lắm , nghe họ huyên thuyên thế thì biết - cô khẻ cười và cũng thấy vui lây . Khi xe dừng ăn trưa , cô lén liếc nhìn họ , hai chàng trai cũng mỉm cười chào khi thoáng thấy ánh mắt cô . Thế là quen nhau , thế là cô có bạn đồng hành ở chặng đường còn lại . Cũng vui vui !
Chưa kịp thấy Mimosa đâu cả
Chỉ gặp em đằm thắm áo màu vàng
Đà Lạt hè , các loài hoa nở muộn
Sợ anh buồn , em khoác áo điểm trang ?
Ghi lại vài dòng trong cuốn sổ tay của cô làm kỷ niệm cho một lần gặp gở , chia tay nhau và chúc vui vẻ ! Thế thôi , sao không hẹn gặp lại nhỉ ? Cũng lạ ! Có lẽ chưa đủ duyên !
Hai ngày lang thang trên từng con dốc Đà Lạt , ngồi một mình ở Đập Đa Thiện để nhớ lại những kỷ niệm cô đã bỏ lại đây ! Như là chút hoài niệm , thở dài , vứt hết đi cho nhẹ lòng vậy . Rừng thông ở đây vẫn vắng vẻ , hoang vu ; tiếng gió xào xạc như một bài hát buồn muôn thưở … Trở về thôi !

Bến xe tấp nập kẻ đón , người đưa . Lặng lẽ nhìn Đà Lạt ẩn hiện sau màn sương mù buổi sớm mai qua ô cửa xe , cô bất chợt reo lên thích thú với một ánh vàng rực rỡ vừa xuất hiện .

_ Không ngắm được sắc vàng Mimosa nên đền cho em màu vàng của hoa Bất Tử vậy!

Cuộc gặp lại không hẹn trước , một món quà bất ngờ , thú vị vì lần đầu tiên cô được tặng hoa … Thế là Đà Lạt không còn buồn trong ý nghĩ của cô . Một mình trên đường về với bó hoa làm bạn , cô nhẹ nhàng viết phía dưới dòng chữ thanh thoát của anh trong sổ tay mình .

Dám đâu là Mimosa,

Để trong anh nở đóa hoa một ngày.

Xin là bụi vương mắt ai

Để Đà Lạt vẫn mãi hoài trong thơ …

Rồi một ngày nào đó , dẫu mang tên Bất Tử , hoa vẫn phải tàn úa , héo khô … Nhìn những bông hoa mốc xanh , mốc xám ; cô lại nghĩ đến thời gian rêu phong của một thời con gái . Một loài hoa ít gây chú ý với ai , chỉ như những bông hoa giả khô xốp ở góc phòng . Chỉ có những người có chút kỷ niệm với hoa mới quan tâm , thu hút … Và từ ấy , mỗi lần có dịp về Đà Lạt , cô lại tự mua tặng mình một bó hoa Bất Tử và mỉm cười một mình khi nhớ lại chút kỷ niệm xưa …

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

những phút dỗi hờn

Như mặt hồ có khi gợn sóng
Tình yêu ta cũng có lúc dỗi hờn
Chuyện vặt vãnh bỗng hóa thành chuyện lớn
Tiếng bấc, tiếng chì ..., chờ chực ở đầu môi.



Cũng có khi anh giận mất khôn
Lời nói thốt ra không níu lại được rồi ...
Em chỉ khóc làm anh thêm bối rối
Hiểu mình sai nên xuống nước dỗ dành ...



Em có lúc cũng muộn phiền trách móc
Cứ cằn nhằn , cắn đắng chuyện không đâu ...
Bữa cơm ngon , bỗng hóa thành chén đắng
Buông đũa giữa chừng , anh nghe nghẹn trong tim
Biết anh giận , em lại ngồi thỏ thẻ
Vuốt giận , làm lành ..., chuyện nhỏ hóa không.


Ngày tháng với bao thanh âm cuộc sống
Hạnh phúc trôi như bản nhạc tuyệt vời
Có tình yêu - như lời ca lắng đọng
Và những phút dỗi hờn - dấu lặng của yêu thương ...

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Chạng vạng ...

" Chưa bao giờ tôi nghĩ nhiều đến việc mình sẽ chết như thế nào - dù rằng trong mấy tháng cuối cùng này, tôi có đủ lý do để nghĩ đến nó - mà dù tôi có nghĩ đến nó thì tôi cũng sẽ không tưởng tượng ra là nó như thế này ... Tất nhiên đây là một cái chết êm đẹp, một sự hy sinh cho người khác - một người mà tôi vô cùng yêu thương - người rất có ý nghĩa với tôi trong cuộc đời. Phải là như vậy rồi.
........
Và anh lại cúi xuống, đặt đôi môi lạnh giá vào cổ tôi..."

(Chạng vạng - Twilight, Stephenie Meyer , Tịnh Thủy dịch )

Khép lại trang cuối , lại một câu chuyện tình đẹp được viết ra . Đẹp và khủng khiếp quá ! Con gái xem xong chỉ nói " Nếu có một anh chàng tuyệt mỹ như thế , dù biết là ma cà rồng con cũng yêu ! ". Vậy là yêu nhau chỉ vì cái đẹp bên ngoài thôi sao ? Biết bao nhiêu là lý do để yêu nhau trên đời này , không chỉ vì cái đẹp . Nhưng ở đây , "yếu tố gây sốc và ly kỳ của cuốn tiểu thuyết tăng vọt cùng với sự cuồng nhiệt của một mối tình bí mật ". Sự lãng mạn u tối đã lôi cuốn mình say sưa theo từng dòng chữ . Với mình , không chỉ là một chuyện tình đẹp , cái hấp dẫn mình chính là gia đình ma cà rồng đó . Họ đã sống rất CON NGƯỜI ; đã cố gắng vượt qua dục vọng bản thân để được hòa nhập vào đời sống của CON NGƯỜI ; đã yêu thương , quan tâm và lo lắng cho nhau dù không cùng huyết thống . Họ đã là những CON NGƯỜI đối với mình .
Có lẽ rất ít người sẽ đọc cuốn tiểu thuyết này vì mai đây phim sẽ được chiếu rộng rãi . Văn hóa nghe nhìn luôn hấp dẫn các bạn trẻ hơn là văn hóa đọc . Nhưng mình vẫn thích đọc để cảm nhận từng sự biến hóa kỳ ảo của nội tâm nhân vật . Một quyển sách chưa gọi là xuất sắc lắm , nhưng vẫn tuyệt vời khi cần giải trí .

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Đêm ...

Đêm
hoa Dạ Lý Hương
ngào ngạt ...
vầng trăng non
như miệng mỉm cười

Đêm
gió khẽ khàng
mơn man ...
tiếng nhạc xa
dìu dặt ...

Đêm
chợt thức trong ta
thời hai mươi tuổi
có người ôm đàn
ngang ngõ
hát tình ca ...

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008

NỐI ...

Khi ngày qua nhanh
Đêm chầm chậm đến
Có buổi chiều nối giữa ngày - đêm...
Khi ánh sáng tắt đi
Màn đêm bao phủ
Có tình yêu nối giữa anh - em ...


( Home alone trong chiều thứ bảy ... Buồn ??? Chán ??? Hình như đã quen ... )

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008

Chút quà phố biển

( từ lời đề tặng của anh Thái An )

Anh gửi tặng em chùm hoa dại
Từ Nha Trang , sóng vỗ ầm ào ...
Tháng sáu năm nào , còn nhớ mãi
Biển vẫn xanh , nắng ấm ngọt ngào ...

Để phút giây nào đó chợt quên
Cuộc sống bon chen , phù du , khó nhọc
Để nụ cười chan hòa cùng tiếng khóc
Phố biển vẫn tươi như thưở khai sinh.

Anh gửi tặng em lời ca của biển
Câu thơ tình ai viết tự ngày xưa
Cho hôm nay người nghe còn quyến luyến
"Biển và bờ " , khúc hát giữa chiều mưa.

Gửi tặng em cả trùng khơi đảo vắng
Cả ngọn hải đăng đứng gác thâu đêm
Anh vẫn biết dù anh không gửi tặng
Biển vẫn nghìn đời sống mãi trong em ...

( Một ngày nhớ biển ... )