Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008

GIÀ ??!!?!!!

Trích đoạn phỏng vấn Céline Dion :
........
_ Năm 2008 là một cái mốc trong tuổi tác của Ce1line. Ce1line có sợ già không ?
_ Người ta quen gọi là già. Tôi nhìn ra đó là tuổi chín chắn, suy nghĩ chín chắn. Đó là một đặc ân, một quà tặng mà ta nên trân quý .

Vậy là mình cũng vừa được tặng quà sao ? Chao ôi món quà thời gian mà ai cũng phải nhận , có sợ hãi hay từ chối được đâu ... Ngẫm nghĩ lại câu trả lời của Céline Dion , tự dưng thấy ... mình cũng đã chín chắn hẳn ra sau hơn 40 năm cuộc đời .
Vâng , mình cũng đã đủ chín chắn để nhận ra mình đang có một gia đình tuyệt vời , mọi người thương yêu nhau và sẳn sàng san sẻ cho nhau . Cám ơn Ba Má , các chị em , cám ơn anh và các con thật nhiều ...
Mình đã đủ chín chắn để biết được giá trị của nụ cười , vì nó mang lại cho mọi người cảm giác thân thiện , và mình sẽ nhận lại rất rất nhiều nụ cười trên đường mình đã đi qua ... , để không còn cảm giác cô đơn , trống rỗng ...Cám ơn tất cả những ai đã và sẽ tặng dù chỉ 1 nụ cười ấm áp cho mình , để mỗi sớm mai thức dậy , mình vẫn dễ dàng cười với cả 1 nụ hoa ...
Mình đã đủ chín chắn để biết rằng cuộc sống không phải toàn màu hồng , nhưng lòng tin sẽ giúp mình đứng vững và vượt qua . " Không có thất bại , tất cả chỉ là thử thách " ( tự dưng nhớ ra mà không biết đã đọc được ở đâu ). Cám ơn những khó khăn , vấp ngã để mình được khôn ra ...
Và cũng đã đủ chín chắn để biết được sự tuyệt vời của lòng bao dung . Bao dung cho chính bản thân mình , để không còn quá khắc nghiệt khi phán xét một ai đó ... Có thể sau những lỗi lầm đều sẽ có một lý do . Cám ơn những ai đã từng làm mình bị tổn thương , để mình có thể tận hưởng được cảm giác nhẹ nhàng khi trút bỏ được gánh nặng của lòng ghen ghét , thù hằn ...
Đủ chín chắn để biết rằng không bao giờ được cay nghiệt , tàn nhẫn dù chỉ là lời nói . Một vết hằn trong tâm hồn luôn để lại vết sẹo xấu xí trong tim . Cám ơn những bài học giáo dục công dân mà mình đã được học trong trường học và cả ở trường đời...

Biết bao nhiêu điều mà khi đã đủ chín chắn mình mới có thể nhận ra ... Có thể mình đã có quá nhiều may mắn từ tình yêu thương của gia đình , sự ấm áp của tình bạn ..., để trái tim mình không chai sạn trước những nỗi đau . Có lẽ vẫn còn rất nhiều điều mình chưa kịp nhận ra , nhưng lòng tin sẽ luôn ở trong mình và ... thời gian sẽ giúp mình chín chắn hơn nữa để có thể nhận được những nụ cười yêu thương của tất cả mọi người ... Xin được muôn lần cám ơn cuộc sống ...

( và cũng muốn cám ơn SR , vì nhờ cuộc chat với em đã giúp chị viết nên entry này . Chat cũng có lợi mà , em nhỉ ? Thankyou ! )





Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

CHO EM XIN

Cho em xin làm con búp bê ngủ quên trên thảm xanh đồng cỏ
giữa tiếng hát của bầy chim
và hương thơm của nàng hoa hồng
em xỏa tóc làm gối
rồi giấc mơ trong buổi chiều trở về
cho hồn em có chổ bay vào
như cánh bướm nhung thần thoại

Cho em xin làm con búp bê ngủ quên trên thảm xanh đồng cỏ
có sao trên tóc rối
có hoa trên môi cười
và có hồn mang đôi cánh trắng
Ngày mai bắt đầu trên những nụ hồng
em hát từ khi mặt trời mọc
bài ca như một chiếc thảm xanh
trải suốt một đời yêu dấu

Cho em xin làm con búp bê ngủ quên trên thảm xanh đồng cỏ
và cho em xin ngủ trọn mùa xuân này
suối biếc , hạt mưa nào nhỏ vào trong mắt
ngày mai bình minh
em mang trong tim một mặt trời
cùng nụ cười xanh biên biếc ...

Nàng thơ tôi một thời mới lớn ... , thật ngô nghê và cũng thật dễ thương ! Để bây giờ , qua những tháng năm lo toan với cơm áo gạo tiền , chợt nghĩ lại và thảng thốt kêu lên : Nàng thơ tôi đã đi đâu rồi ? Sao nghĩ mãi vẫn chưa trọn nổi câu thơ ???


Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008

ĐI NÚI

Em ! Anh đi núi về
Đầu còn ngân gió núi
Da còn vang nắng ngàn
Giọng còn pha tiếng suối
Em ! Anh từng bước khẻ
Tay bưng đầy gió hương
Có cả hoa ngô núi
Lay cờ trong lũng sương
Có cả hoa chuối rừng
Đỏ lóe trên lùm biếc
Em ! Anh đi núi về
Gặp mây đèo quấn quít
Trời xanh trên những đỉnh
Đã bọc cả người anh
Lên cao nhìn biển núi
Mắt hảy còn say xanh
Băng cao lại vượt mau
Núi non một tháng trường
Hôm nay, từng bước khẻ
Dìu dặt tới người thương ...
XUÂN DIỆU

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008

THANKYOU - MY FRIENDS !

Bận 2 ngày , không online ... Hôm nay vừa vào nhà đã thât bất ngờ và ... hạnh phúc ! Bao nhiêu lời chúc từ các bạn trong FL nhân 1 ngày mà mình chẳng hề ấn tượng , 1 ngày mà chẳng khi nào mình nhận được lời chúc mừng từ 20 năm qua ... Cám ơn các bạn rất nhiều , mình đã là người phụ nữ hạnh phúc ... , thật hạnh phúc ... , dù chỉ là 1 ngày - NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM.
Vừa mới đây thôi , mình đả trầm ngâm thật lâu với entry của Jenny Trần , thật thấm thía với câu "diều đáng sợ nhất trong cuộc sống là bị lãng quên "... Dường như mình đã nghĩ có lẽ mình đang bị lãng quên ... Ừ , ngoài gia đình , có còn ai nghĩ đến mình không nhỉ ??? Nhưng hôm nay mình đã toét miệng cười thật tươi vì mình đã nhận được bao nhiêu sự quan tâm , bao nhiêu lời thương mến ... Dù chỉ là trong thế giới ảo , nhưng mình vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong từng câu chữ , cảm nhận được cả cái TÌNH NGƯỜI từ những comment ngắn ngủi ấy !

Cám ơn các bạn thật nhiều , những người bạn mới của tôi ơi !!!! Có lẽ cái cảm giác bị lãng quên sẽ không còn trong tôi như những ngày qua ... Cuộc sống còn biết bao nhiêu điều kỳ diệu , còn bao nhiêu nụ cười ấm áp chung quanh ta ... Phải biết đón nhận và trân trọng những gì mình đang được trao tặng từ cuộc sống , từ bạn bè ... Một bài học mới mình đã được dạy từ hôm nay ... THANKYOU SO MUCH ! THANKYOU AGAIN , AGAIN ...

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008

Entry for October 18, 2008


Bình Yên
Ca sĩ:Quang Dũng - Hồng Nhung
Bình yên một thoáng cho tim mềm Bình yên ta vào đêm Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên Bình yên để gió đưa em về Bình yên ta chờ nghe Chờ nghe tình vỗ lên tim mình Chờ nghe tình lung linh Bình yên để nắng soi môi thơm Bình yên ta mừng Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng Mừng em đã biết xót thương tình yêu. Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau Như một câu hát ứa ra từ tim Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên Để quên hết khó khăn chia lìa Bình yên một thoáng cho tim mềm Bình yên ta vào đêm Bình yên để đóa hoa ra chào Bình yên để trăng cao Bình yên để sóng nâng niu bờ Bình yên không ngờ Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên ( Bình yên cho tất cả !!!! )

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2008

TÌNH YÊU HỌC TRÒ

Bất ngờ nhất , tuyệt vời nhất trong đời sống học trò là TÌNH YÊU , như thể một viên kẹo chanh ngọt ngào, nồng nàn vì chất rượu chứa trong kẹo.Và học trò con gái thì có biết bao nhiêu là viên kẹo ngậm trong miệng và đựng đầy nơi trái tim nhỏ.Nhưng có bao giờ ngậm cho trọn viên kẹo đâu, chỉ một chút rượu toát ra cũng đủ làm cho cô học trò say sưa ngã hoài , hụt hẫng ...
Bạn ạ ! Vậy thì trời tặng cho học trò mỗi năm một mùa hè , Ta sẽ tặng cho mùa hè của Bạn một viên kẹo tình yêu thơm mùi táo xanh. Chỉ một viên kẹo thôi, ngậm suốt mùa hè. Đừng hấp tấp cắn vở! Sang năm học ngoan, kẹo sẽ chẳng còn trong miệng nữa, hoặc còn , mảnh giấy gói kẹo chơ vơ trong lòng bàn tay.Thế nên , Bạn hởi! Hảy gom lại những trang giấy còn sót lại ở mỗi cuốn vở , để viết lên ca khúc tình yêu mùa hè của Bạn : Khi đi rong chơi - Tôi đã gặp người - Tình cờ chơi vơi ...
( Viết cho con gái và những mối tình học trò - thật lãng mạn và dễ thương như ... tuổi học trò )

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008

DẠ KHÚC ...


Đêm của tỉnh lặng ... , đêm của những hoài niệm ..., đêm của những khắc khoải , nhớ nhung , tiếc nuối ... Và đó chính là lúc mà những dạ khúc vang lên , nhẹ nhàng , sâu thẵm tận con tim ...

Đêm qua mình đã xem chương trình THAY LỜI MUỐN NÓI với chủ đề " DẠ KHÚC " như vậy đấy ! Những bài hát xưa tưởng đã chìm trong quá khứ nay lại được hát , để ai đó có thể bắt gặp đâu đó một thời tuổi trẻ của mình , một thời ngây ngô với tình yêu ... , mà đẹp biết nhường nào !
Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên hương xưa ... ( Đêm thấy ta là thác đổ )


Có những tình yêu đã đơm hoa , kết trái ..., cũng có những tình yêu đã sớm úa tàn ... Nghe MC Quỳnh Hương đọc những dòng tâm sự mà có lẽ nếu không có chương trình nầy , nhiều người đã phải " sống để dạ , chết mang theo " mất !
Để lở ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuối chút êm vui ngày đầu
Cho ngày tháng gọi thầm tên nhau ... ( Xin còn gọi tên nhau )

Thật ra thì mình đã chờ đợi những bài hát yêu thích khác, nhưng chương trình không có . Biết sao bây giờ , biên tập không thể biết hết những gì khán giả muốn mà . Đành tạm hài lòng với giọng đọc diễn cảm của QH , tháng nào QH cũng làm cho mình phải chảy nước mắt khi xem TLMN , anh vẫn thường đùa " Mẹ lại rửa mắt nữa ! " . Có lẽ khi người ta già thì kỷ niệm lại càng sâu sắc , những giai điệu cũ lại càng da diết trong tim ...
Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
Một ngày kia đến bờ
Đời người như gió qua ... ( Phôi pha )

Đã có bao nhiêu đêm ta lắng lòng lại với những khúc ca ... , có bao nhiêu lần ta tự hỏi " sao trái đất không hề nhỏ như mọi người vẫn nói ", " sao mong mõi vô tình bắt gặp lại một gương mặt đã xa lại khó thế ! "... Những hoài niệm chỉ làm ta thêm day dứt và những tiếc nuối sao chẳng chịu ngủ yên ! Và đêm lại đêm , ta chỉ còn biết trãi lòng ra với những dạ khúc trong đêm ...
Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng càng giá
Lá trên cành - một chiếc cuối ... bay xa ... ( Chiếc lá cuối cùng )

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008

Vu vơ

Không biết tự bao giờ
Có lẽ từ lúc tôi biết yêu
Mảnh trăng lưởi liềm vắt ngang nhành liễu
Ánh sao mờ xa tít tận trời cao

Không biết tự bao giờ
Có lẽ từ lúc tôi biết yêu
Màu mạ non mơn mởn cánh đồng chiều
Bóng dừa xanh ven bờ biển cô liêu

Không biết tự bao giờ
Có lẽ từ lúc tôi biết yêu
Giọng hò ru con nên vần nên điệu
Buổi hoàng hôn trên xóm nhỏ đìu hiu

Và không biết tự bao giờ
Tôi đã yêu màu cúc vàng , màu lúa chín đồng chiêm
màu máu đỏ trái tim , màu xanh chiều biển lặng
màu trời cao những ngày chói nắng
màu má em lấm tấm giọt mồ hôi ...

Và có lẽ cũng từ lúc đó
Tôi đã yêu những chiều lộng gió
Yêu con đò chở mơ ước xa khơi
Yêu dáng người trên bến vắng xa xôi
Chờ đợi mãi những gì xa tầm với !

( Viết cho tôi - một thời con gái
Thời bâng khuâng buồn , thời xao xuyến nhánh hoa vui ... )

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

Hoa Cườm Thảo

Năm chị vào lớp 12 , trường bắt đầu tuyển nam sinh vào lớp 10 . Thế là không còn trường Nữ trung học như bao nhiêu năm qua nữa ... Các bà chị lớp 11 , 12 nhìn mấy ông em lớp 10 bở ngở vào trường với sự lạ lùng và thích thú . Tuy chỉ xem chúng là đàn em nhưng hình như các chị cũng đâm ra diệu đàng , làm dáng và cách ăn nói cũng nhỏ nhẹ , ý tứ hơn .
Buổi sáng , chị thường đi bộ đến trường . Chị thích nhìn mọi người trên dường đi với bao dáng vẽ , người tất bật , kẻ từ tốn , khoan thai mặc kệ dòng xe cộ ngược xuôi .
_ Chị lên xe đi , em chở chị đến trường luôn !
À , cậu nhóc chung tiểu đội Trật tự Học Đường đây mà ! Chị thích thú lên xe mà vẫn chưa hết ngạc nhiên ! Nhóc tên Khoa , khá đẹp trai dù hơi đen và cao hơn bà chị này cả cái đầu . Rồi sáng hôm sau , hôm sau nữa .... , Khoa luôn dừng xe khi thấy chị đi trên đường .
_ Chị đừng đi trước nữa , cứ đứng chờ em ở cây cườm thảo , em sẽ đón chị mà !
_ Cây cườm thảo nào ?
_ Ở đầu ngõ nhà chị đó !
_ À , cây điệp vàng !
Khoa cười :
_ Mẹ em gọi thế , em thích tên đó nên cũng gọi .
Cây hoa cườm thảo đầu ngõ nhà chị thật to , cao . Chẳng biết nó đứng đấy từ bao giờ , rụng hoa vàng khắp mặt đất như trãi thảm . Ngày bé , chị và nhỏ bạn thân cùng xóm hay gọi nó là cây công chúa , vì nghĩ đến mái tóc nàng công chúa gắn đầy hoa trong các tuồng cải lương trên ti vi . Bây giờ , chị gọi là hoa Cườm Thảo như Khoa , cái tên thật hay , thật đẹp .
Thế là từng vòng xe buổi sáng đến trường , buổi trưa về nhà , từng chiều thứ tư cùng trực trường với nhau ... , chị và Khoa thân nhau như chị em ruột . Chị quen gần hết các bạn trong lớp Khoa , làm một bà chị thật vui tính và dễ gần . Cây hoa cườm thảo vẫn xòe bóng mát cho mỗi lần chúng ta đứng đợi nhau ...
Rồi niên học cũng chấm dứt , rồi chị cũng phải ra trường , kết thúc một thời áo trắng . Không còn những ngày được Khoa đưa đón , chị thật buồn khi nghĩ chị sẽ mất Khoa . Nhưng rồi thỉnh thoãng Khoa vẫn đến nhà chị , khi đi với vài đứa bạn , lúc chỉ một mình . Chị thật vui nghe KHoa kể chuyện trường , lớp , thầy cô ...
_ Lần nào vào đây em cũng nhìn cây hoa cườm thảo , hình như nó già lắm rồi chị ạ !
Còn chị thật vô tâm mỗi ngày ra vào chẳng chút để ý như Khoa ! Có phải tại vì nó đã quá quen thuộc làm cho người ta chẳng hề bận tâm nhìn ngắm ???
_ Năm nay thi tốt nghiệp xong em sẽ đi làm , không thi Đại Học đâu !
_ Sao vậy ?
_ Em không giỏi như chị đâu , thi cũng rớt !
Nhìn Khoa cười , chị cứ nghĩ Khoa đang đùa . Rồi cứ tíu tít , bận rộn ... làm chị quên khuấy cậu em lâu quá không thấy đến nhà chơi . Và Khoa lại đến với cành hoa cườm thảo vàng tươi .
_ Người ta đang tỉa cành , chặt nhánh nó đó . Em thấy tiếc nên hái một nhánh cho chị chưng trên bàn học .
_ Con trai mà lại thích hoa , ngộ thật !
Chị đâu biết rằng đó là lần cuối chị được gặp Khoa . Mà Khoa sao cũng chẳng nói gì với chị ??? Khi chợt nhớ Khoa , chị mới biết mình quá đổi vô tâm ! Nhà Khoa ở đâu , chị vẫn chưa lần đến ! Bạn bè chung lớp Khoa giờ cũng ra trường , làm sao tìm để hỏi về em ??? Chị thật giận mình , giận lây cả Khoa ... , sao không đến chơi nhà chị như lúc trước ??? Bao nhiêu lần chị đi qua đi lại trên con đường nhà Khoa mà không biết mình sẽ dừng lại ở nhà nào để hỏi ...
Và rồi chị cũng tìm được Khoa , vẫn là Khoa với nụ cười thật tươi nhưng chỉ còn trong di ảnh . Những năm tháng ấy chiến trường Tây Nam thật khốc liệt , em đã ra đi và không có dịp trở về .
Ai người khóc cho em


Người thân xa xôi quá


Ai vuốt mặt ru em


Ngủ yên miền đất lạ





Mai về lại quê hương


Quên tháng ngày gian khổ


Người đi chưa trọn đường


Đã nằm im dưới mộ





Xin dành lại cho em


Cây đàn guitar cũ


Những nốt nhạc êm đềm


Và chút tình ấp ủ