Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Ngõ vàng quỳ

Ngày cuối cùng của năm ... Vừa trở về nhà ban trưa , mệt mỏi , ê ẩm ... sau chuyến đi "bụi" cùng ông xã ngày hôm qua . Một năm êm ả , lặng lờ , cũng cần chút gì ồn ào cho nó bớt nhạt chứ ! Thế là đi !

Bao nhiêu lần lên Đà Lạt , tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chưa lần được thấy dã quỳ . Có lẽ không phải mùa nên hoa chưa nở , thế là Đà Lạt vẫn còn nợ một ước mơ và vẫn cứ mong có dịp lên thành phố hoa ấy để lại kiếm tìm cái ước mơ cỏn con chưa thỏa !

Thế nhưng hôm nay lại no mắt với dã quỳ hoang dại . Xe qua Dak- nông là đã thấy vàng rực những mặt trời con con , nối nhau chạy dài suốt dọc đường đi. Dưng không nhớ lại một câu thơ ngày cũ , lâu lắm rồi :

Con phố chen chân một lần
Trở về dấu mặt ngàn năm
Em trả cho người
Người trả cho em
Một mùa thu thật vàng
Vàng đẫm nhớ nhung
Vàng ngập đôi tay
Vàng ửng đôi mắt
Cuống quýt đôi chân ...

Ôi cái màu vàng dã quỳ đã làm mình mê mẩn , đắm say ... Không chỉ dã quỳ vàng , một bữa tiệc màu sắc cứ như mở ra bao điều lạ lẫm . Có lạ đâu những trạng nguyên, dâm bụt  đỏ tươi ; hoa giấy tím hồng rực rỡ, thông xanh ngút ngàn tươi non nõn ...; thế mà nhìn ở đây sao thấy đẹp hơn nhiều . Có lẽ không khí lạnh của vùng cao làm hoa như tươi đẹp hơn lên !

Chưa lần đến Buôn Mê Thuột , chỉ nghe nói về một thành phố "buồn muôn thưở" của ngày xưa... Thành phố đón chào mình trong cái lạnh của buổi bình minh, thật tinh khiết chứ không ồn ào , bụi bặm như Sài Gòn . Chẳng thấy chút gì gọi là "buồn muôn thưở" nữa rồi ; đường phố không đông đúc nhưng vẫn tấp nập người , xe ..., các cửa hàng nối dài và hoa ... thì dài trên mọi lối đi ...

Chợt thấy quán cafe " Ngõ vàng quỳ" , lạ lạ , thích thích với cái tên nên chọn làm chỗ nghỉ chân , và cũng muốn thưởng thức một "ly cafe Ban Mê " trên thành phố Ban Mê . Hơi chút thất vọng vì ... cũng là cafe Trung Nguyên như bao lần được uống ở Sài Gòn .

Chỉ lưu lại hai giờ đồng hồ nên cũng chỉ kịp loanh quanh trên vài con phố . Chưa biết được hơi thở của thành phố Buôn Mê Thuột ra sao , chỉ cảm nhận cái lạnh se se ; chưa lạnh bằng một lần dạo chơi Đà Lạt dưới mưa phùn một ngày xưa cũ...
Quay về thôi ! Sài Gòn và hai nhóc đang mong ...

P/S: Chỉ viết những cảm nhận nhẹ nhàng nhưng thật sự ... chuyến đi thật kinh khủng ! Đường xá quá xấu , xe dằn xóc phát kinh nhưng ... trạm thu phí vẫn mọc dài dài thu tiền cho "con đường đau khổ" đó ! Ê ẩm toàn thân !!! Hix !

Ngày cuối cùng của năm ... May quá , Mul vào được rồi ! Nhận được biết bao nhiêu là lời chúc đẹp , cám ơn tất cả các bạn của tôi !!! Bao vất vả thả dòng trôi mãi , mở lòng đón năm mới bình yên !!! Nào , cùng HAPPY NEW YEAR nha !!!

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

lảm nhảm một mình

Rồi một ngày chợt nhận ra nhóc không ghé nhà cũng cả tuần rồi ! Không thấy cái avatar quen thuộc nên cũng không biết cách qua thăm nhóc. Qua nhà của các bạn "ruột" của nhóc để tìm , cũng chẳng thấy nhóc đâu cả ! Chợt băn khoăn "nhóc đâu rồi nhỉ ?" , " nhóc có việc gì sao ?"...

Quay về nhà tìm trong contact , chỉ muốn gửi vài lời thăm hỏi đến nhóc mà thôi ! Ui , sao cũng chẳng có nhóc trong FL ? Mình có add nhóc mà ? Chắc mình bị removed rồi , mà bị người  ta removed thì bên nhà mình cũng không còn người ấy sao ? Cũng chẳng biết sao !

Mang thắc mắc đó đi hỏi bạn , à, thì ra nhóc đã xóa sổ cái nhà đó rồi ; và đã dựng một ngôi nhà khác , vẫn liên lạc với một số bạn bè thân thiết ! Thở phào vì nhóc vẫn bình an , yên tâm vì nhóc vẫn vui vẻ dạo Multi mỗi ngày ...

Cũng có chút chạnh lòng khi nhóc đi mà không ơi hỡi , nhóc quay lại cũng chẳng tiếng hỏi han ! Có lẽ nhóc không thích mình , tự nhủ vậy thôi ! Xem như mất một người bạn ...

Chợt vẩn vơ , nếu một ngày mình cũng xóa đi cái nhà này trong im lặng ; liệu có ai chợt nhớ đến  một ngày nào đó nhận ra vắng bóng mình ? Liệu có ai lẩn thẩn đi tìm và tự hỏi "tại sao ?

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Sắc tím

Tối qua tình cờ xem một chương trình ca nhạc đã lâu, được tivi phát lại. Chương trình THAY LỜI MUỐN NÓI với chủ đề SẮC TÍM.Tự dưng trong lòng chợt ngẩn ngơ với những màu tím của kỷ niệm, của mông lung qua từng bài hát...Khép lại một ngày mà trong ký ức không thể nằm im cho giấc ngủ tìm về; cứ lao xao , cứ rạo rực , nhớ và nhớ ...Trong tôi không là màu tím hoa sim ngọt ngào , tím biếc bằng lăng hay nồng nàn phượng tím , như những tâm sự mà Quỳnh Hương đang kể lại từ những lá thư. Một màu tím lục bình cứ ngăn ngắt , cứ chập chờn theo sóng nước dòng sông Vàm Cỏ một buổi hoàng hôn nào đó , đã xa ...
Chỉ một lần ghé thăm
Một đời em sẽ nhớ
Vàm Cỏ Đông
Nước chảy ngược dòng ...
 
Biết bao nhiêu lần ngắm nhìn lại màu tím lục bình vô tình bắt gặp trên đường đời ; nhưng sao vẫn không thấy đẹp , thấy buồn như ký ức vẫn nghĩ về màu hoa tím ngày ấy ?
Ôi! làm sao em có thể tìm
Con sông Vàm vẫn lững lờ chảy ngược
Để lại trong lòng em vết xước
Chẳng thể nào lành dù tháng năm trôi ...
Làm sao em có thể tìm
Chòm Đại Hùng Tinh trên vòm trời thành phố
Làm sao em có thể tìm
Một chỗ đứng cho riêng mình trong trái tim anh ...

Một bài thơ sau chuyến đi năm ấy , em ấp ủ cho riêng mình để sắc tím mãi chẳng nhạt phai... Có một nhà thơ đã viết :" Màu thời gian không xanh , màu thời gian tím ngát ...". Có phải những gì đẹp và buồn đều làm ta nghĩ về một màu tím nhớ nhung???
Nhớ cô em gái quen được bên Yahoo 360, bạn bè yêu quý đều gọi "Tím ơi!"; lâu rồi không gặp lại em vì em đã chán blog. Nhớ em với ngôi nhà đầy những hoa tím và một bài thơ màu tím thật dễ thương . Em có đôi mắt của con gái Huế, thật đẹp và thật buồn nhưng lại có cách nói chuyện thật là sâu sắc. Mong có ngày gặp lại em , không chỉ trên những dòng messages ngắn ngủi ở Messenger , Tím ạ !
Nhớ lắm một màu tím ngăn ngắt của một thời con gái ; một khoãng đời như bỗng có sương mưa ...

Sao vẫn không thể post entry như ý muốn ??? Không hình ảnh , không màu sắc , không xuống dòng .... , viết thế thì còn gì hay mà viết nè !!!!

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Vợ, Chồng và ... SEA Games !

Chiều , Chồng về nhà sớm . "Có gì hay không em ?" , Vợ biết ý mở tivi ngay cho Chồng xem trực tiếp các môn thi đấu ở SEA Games , rồi "báo cáo" lại những gì nghe được ở bản tin tổng hợp lúc trưa . Trong khi mọi người dường như chỉ hồ hởi với tin bóng đá , Chồng xem tuốt tất cả các môn thi khác , từ bi-da đến bi sắt , từ bơi lội đến cả điền kinh ...Vợ biết Chồng rất mê thể thao nhưng bây giờ không còn điều kiện để chơi nên mỗi lần đến SEA Games hay Olympic , Vợ đều tự nguyện dẹp tuốt các giờ vàng xem phim để cùng ngồi bàn luận thể thao với Chồng , nhìn Chồng hồ hởi lớn tiếng bình luận các trận đấu mà thấy ... thương thiệt ! Đội nhà mà thắng thì ... Vợ lại được rảnh tay ngồi xem Chồng hứng chí đi lau nhà giùm Vợ ngay. Ngày trước , Vợ chẳng hề biết bóng đá , bóng chuyền ... là gì ; mỗi lần đi ngang chỗ Chồng chơi bóng chuyền cùng bạn còn bị mấy ông chọc ghẹo ; lại càng ghét "mấy cha chơi thể thao !" hơn nữa ! Nhưng rồi cứ nghe Chồng rũ " ngồi xem với anh cho vui" miết rồi tên cầu thủ cứ thuộc vanh vách ( nhất là cầu thủ đẹp trai lại càng nhớ lâu !), các từ chuyên môn như việt vị, chuyền Một , chuyền Hai , bắt bước một là sao , chủ công phải làm gì ... nghe mòn cả tai ...Chiều qua Vợ và Chồng lại ngồi trước ti vi , Vợ háo hức trước trận cầu mây nữ; các cô gái đá cầu đẹp như múa . Chồng hào hứng với bóng chuyền nam , với "oanh tạc cơ" Ngô Văn Kiều đập bóng như vũ bão . Tivi trực tiếp cả hai trận và cả hai Vợ Chồng cùng buồn .Thua Thái Lan , các cô gái không giành được huy chương vàng ; các chàng trai không vào được chung kết ! Ôi Thái Lan ! sao cứ nghe mãi cái tên này thế nhỉ ??!!!Dù sao thì Chồng cũng đi lau nhà vì cái môn lặn quá đẹp mắt , hai nhóc cũng thích chí trầm trồ khi các tay bơi VN lướt nhanh như bay vậy ! Vừa suýt xoa khen ngợi các vận động viên , vừa hít hà món canh cá Mẹ nấu hơi cay ..., bữa cơm chiều hình như ngon hơn hẵn !Hạnh phúc từ những điều thật nhỏ nhưng cũng phải chắt chiu từng giây , từng phút ... Mong sao không phải chỉ một người biết gìn giữ , chắt chiu !

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2009

Cảm ơn nỗi nhớ như chiếc răng sâu , nhức nhối hoài làm ai khó ngủ ...

Thầy & trò

Đọc xong bài viết " Học sinh dọa tố cáo giáo viên với báo chí" trên báo Tuổi Trẻ ngày hôm qua , bỗng dưng thấy bần thần cả người ... Không phải là giáo viên mà mình còn buồn như thế , có lẽ các Thầy Cô còn thất vọng đến nhường nào về các học trò của mình . Không phải mình cổ súy cho việc phạt đòn , nhưng khẽ vài roi vào tay , vào mông khi các em hư thì cũng có sao đâu !Can chi mà phụ huynh làm ầm ỉ , báo chí viết ì xèo lên , rồi Ban Giám Hiệu đe dọa kỹ luật ... Để rồi bây giờ lại có một lứa học trò bắt "cô giáo phải xin lỗi em trước lớp!", nghe sao mà đau !Có lẽ những người cùng lứa tuổi với mình , không ai lại không từng bị Thầy , Cô phạt đòn ngày còn đi học. Có ghét Thầy , ghét Cô không nhỉ ? Không đâu , bây giờ vẫn còn thương , vẫn còn cảm động khi có dịp gặp lại Thầy Cô. Nhớ Cô Đạt , dạy năm học lớp Nhất ( lớp 5 ), với Cô không chỉ là thước bảng mà là roi mây kia ! Áp lực được vào Đệ Thất trường công rất lớn , nên phụ huynh nào cũng muốn con thật siêng năng , chăm chỉ. Vài tuần lại có người mang đến tặng Cô một bó roi mây , có trò nào chưa từng bị Cô đét roi vào tay , vào mông không nhỉ ? Mãi đến giờ , mỗi lần gặp lại ông anh họ học chung lớp năm ấy ; mình vẫn thấy lại cái dáng rúm người kẹp tay vào đùi sau khi bị Cô đánh vì lúc ấy anh ham chơi lắm , cứ quên bảng cửu chương hoài. Bây giờ anh cũng đã thành danh , công việc làm tốt , gia đình êm ấm. Kể cho con anh nghe về Ba nó lười học lúc nhỏ , anh chỉ cười và bảo nhớ Cô .Nhớ Cô Tố Nga , dạy Toán năm lớp bảy. Cô nỗi tiếng cực kỳ khó chịu nhưng lại dạy rất hay. Nữ sinh đã mặc áo dài , vậy mà khi làm bài sai Cô vẫn phạt quỳ trước bảng. Thế nhưng lớp nào được học Cô là phụ huynh rất mừng , " Thầy Cô có khó thì học mới nên!", Má mình vẫn thường nói thế đấy! Chẳng lẽ lúc ấy Ba Mẹ không thương con như bây giờ sao ? Chẳng lẽ con mình ngoan ngoãn mà Thầy Cô tự dưng phạt đòn ?Đầu năm học , con gái phải chọn chuyên ngành nên hỏi ý kiến Mẹ. Mẹ bảo "con chọn sư phạm đi !" , nhỏ giảy nảy "thôi thôi , không bao giờ ! Mẹ không biết học trò bây giờ ghê gớm lắm à !" . Ừ , mà ghê gớm thật ! Cứ nghe mấy cô cậu học trò kháo nhau và dùng bao nhiêu ngôn từ kinh khủng về Thầy Cô đang dạy mình mà hãi !Chẳng còn thấy đâu cái dòng chữ "TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO" treo trong lòng chúng nữa ! Đành rằng cũng có nhiều Thầy Cô xem công việc của mình chỉ là cái nghề kiếm cơm , chứ không phải là cái nghiệp với cả tấm lòng . Đành rằng cũng có những Thầy Cô phạt học trò quá tay , gây ra nhiều hệ lụy ... , nhưng hành động như những đứa học trò trong bài báo trên ... sao mà quá chua cay cho nghiệp làm Thầy !Lẩn thẩn cho một bài báo , chuyện nhỏ nhưng chẳng nhỏ chút nào ...

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Một Ngày Chủ Nhật

Sáng chủ nhật , dạo chợ với con gái . Lâu lắm rồi nhỏ mới chịu thức dậy sớm ngày chủ nhật để cùng Mẹ đi chợ , "con phải ngủ bù cả tuần mà !". Chuyện học vất vả , đi sáng , đi chiều nên cũng tội ; đành cho cô nhỏ ngủ nướng đến no mắt thôi vậy !

Chợ ngày chủ nhật chao ôi là đông , những người là người , chen nhau mà đi , khiếp ! Mua được cho con gái một đôi giày thật xinh , bỏ công cô nàng lội bộ theo Mẹ vào chợ. Hôm nay sao mà hoa nhiều và rẻ không ngờ , chỉ 8.000 đồng một bó hoa đồng tiền tươi rực rỡ , đến những 20 hoa . Mua thêm một bó salem trắng thế là cả nhà đầy những mặt trời vàng nho nhỏ , sáng rực cả lên !

Vừa tỉa tót , nâng niu những bông hoa ; vừa ư ử theo một bài hát yêu thích "thôi thì thôi để mặc mây trôi , ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan ..." mà thấy sao buổi sáng chủ nhật thật nhẹ nhàng , ấm áp ...

Buổi chiều có trận bóng đá của Việt Nam , cùng xem với ông xã "cho thêm khí thế "để hò hét ! Vui thật là vui khi đội nhà chiến thắng , có lẽ ngoài đường sẽ rất tấp nập người cổ võ đây ! " Ra đường xem không em ?" " Khùng !". Chỗ nào đông người thì thôi , "cho em xin!". Bữa cơm chiều đơn giản nhưng thật vui vì cả nhà đông đủ , nghe con trai kể chuyện nó và mấy đứa bạn dự định leo núi vào chuyến đi Đà Lạt ngày mai ...

Tối, nhắc con trai vài thứ cần thiết phải mang theo. Lần đầu tiên đi chơi xa một mình với bạn , cu cậu có vẻ hào hứng lắm ! Đêm nay có lẽ cũng khó ngủ lắm đây !

Chỉ còn một mình với quyển sách, những tản văn của Nguyễn Ngọc Tư sao chẳng còn làm mình hứng thú như lúc đầu đọc văn của cô ấy. Cũng phải đọc thôi , con gái mua tặng mà !

Một ngày chủ nhật , rồi cũng trôi qua ...

Mất 2 tiếng đồng hồ viết và post , thế mà chẳng được gì !!! Hôm nay đã biết mùi Mul quậy ra sao rồi ! Chán ! Đi nấu cơm thôi !

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

Bên này - bên kia.


Con đường có tên là Cù Lao , nghe giống giống như một con đường quê nào đó ở tít miền Tây sông nước. Cái tên Cù Lao quê mùa , dân dã nằm cạnh những con đường mang những cái tên mỹ miều , thơm ngát ; đường Hoa Lan , Hoa Đào , Hoa Mai , Hoa Sứ ... Cái tên giữ lại một phần hồn của khu ao rau muống ngày xưa , cái thung lũng đầy cỏ xanh mà chị em tôi chiều chiều cùng mấy nhóc hàng xóm lại đến đó lăn lê , bò toài ra trên cỏ với bao trò chơi con trẻ.

Bây giờ thì chẳng còn chút hình bóng gì của cái ngày xa lăn lắc đó , cả khu ao rau muống đã bị giải tỏa cho những khu nhà mới , những biệt thự kín cổng cao tường mà mỗi lần đi qua ai cũng tấm tắc khen và mơ ... một ngày nào đó , biết đâu ...

Mỗi sáng sớm , tôi lại đi bộ từ nhà ra cái khu biệt thự đó . Chẳng biết từ lúc nào mà các con đường Hoa đó thành nơi sáng sáng ông già , bà lão và cả trung niên , trai trẻ tụ tập đi bộ vài vòng thể dục buổi sáng . Vừa đi vừa tám nhà này đẹp quá , nhà kia có cái cây hay ghê , hoa này sao mà nở lâu thế ... Thế là sáng sáng , lại đi ngang đường Cù Lao , lại nhìn nhìn , ngó ngó và thấy hay hay , ngồ ngộ ...
 
Bên này đường là khu nhà cũ , xập xệ với những ngõ hẻm chằng chịt . Thường đi ngang đó lúc 5 giờ sáng nhưng chẳng biết sợ khuya vắng đâu vì nhà nào cũng mở rộng cửa, sáng đèn làm hàng cho kịp buổi chợ sáng . Này là lò bún , bánh canh ; kế bên thơm phưng phức mùi bánh mì nóng giòn ; lại còn có cả những sọt đầy các que kem đủ mùi và màu sắc ...Có cả quán cafe cóc mà sáng lành lạnh đi ngang cứ thơm lừng , cứ muốn ngừng lại mà thưởng thức một chút ấm áp của ly cafe đen chát chát vị cau  ...

Bên kia đường thì im ắng với những ngôi nhà cao cao , những biệt thự lạnh lùng . Những con đường mang tên Hoa chỉ lập lòe chút ánh sáng đèn đường với vài ba người đi tập thể dục sớm. Cái Bờ Kè lúc trước rợp cây xanh , mỗi khi tập xong thường hay vào đó nghỉ ngơi , trò chuyện ..., bây giờ thì nham nhở gạch đá vì kế hoạch lấn sông , làm đường ...

Con đường Cù Lao vẫn im lặng nằm dài chia đôi hai cuộc sống thật khác nhau ! Bên này ầm ỉ tiếng người , tiếng nhạc ở một nhà nào đó có đám ma; bên kia lại đóng cửa im ỉm chỉ có cây cờ tang rũ rượi trước nhà ... Bên này với lũ trẻ con hò reo xem cô dâu , chú rễ ; bên kia dài dằng dặc xe hơi bên cạnh chiếc xe hoa bóng lộn ...

 Bên này và bên kia ..., bao nhiêu mảnh đời , bao nhiêu cuộc sống ... Sáng sáng , tôi lại đi ngang cái xóm nhỏ luôn sáng đèn với những tấm lưng trần quần quật làm hàng , băng ngang con đường Cù Lao để đi vòng vòng những con đường Hoa , ngắm những ngôi nhà đẹp , buôn chuyện với một ai đó cùng đường , cười thật tươi với những gương mặt quen quen , chỉ gặp vào mỗi sáng mà chẳng biết cả cái tên ...

 Một ngày mới lại bắt đầu .

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Gợi nhớ


..." Một thành phố bên đồi ngàn thông reo
Một lần đến, trọn đời gửi tình yêu"...
Câu hát ai bay giữa Sài Gòn lộng gió
Để nhớ vô cùng thành phố của mộng mơ

Biết bao giờ em viết được vần thơ
Gửi cả tâm hồn trên từng con dốc nhỏ
Từng đồi thông những chiều vi vu gió
Từng đóa hoa đẩm ướt hạt sương đêm...

Đà Lạt ơi! Thật bình dị, dịu êm
Sao em nghe trong lòng sóng dậy ?
Đập Đa Thiện vẫn êm dòng nước chảy
Có biết chăng đã giữ cả hồn em ...

Có lẽ chiều nay Đồi Cù vẫn đẹp
Thảm cỏ nhung vẫn chờ đón bước chân quen
Có lẽ đêm nay vườn nhà ai vẫn đẹp
Vẫn có người ngồi ngắm ánh sao khuya...

Rồi từng đêm giữa Sài Gòn náo nhiệt
Trong sâu thẳm tâm hồn -
Đà Lạt vẫn dịu êm
Vẫn mượt mà sáng ngời từng kỷ niệm
Để nhớ suốt đời -
Thành phố của tình yêu...

( Có lẽ cái se lạnh đầu đông lại làm mình lẩn thẩn với những ký ức -tưởng quên mà lại chẳng thể quên ... Một bài thơ cũ , viết vội vàng trong quyển sổ tay cũ vừa được tìm ra trong mớ hỗn độn của những món đồ sẽ vất đi ! Thế là nhặt lại và đọc , và nhớ , và lại nghĩ linh tinh , lang tang ... )

Loanh quanh tìm hoài ... , lẫn quẫn rơi và nhặt ..., sao kỷ niệm không là hòn cuội nhỏ , ném xuống giếng khô chẳng vọng lại chút dư âm ...

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

Khẽ nhé , tháng Mười Một của tôi !


Tháng mười một khẽ khàng bước về , buổi sáng đã cảm nhận được chút heo may lành lạnh .

Tháng mười một với sinh nhật con trai và sinh nhật của chính mình . Những ngày sinh nhật luôn làm mình không thoải mái ; nhưng rồi chúng vẫn đến đều đặn và mình thì lại cứ thở dài , thêm một tuổi đời , cái già cứ xồng xộc sau lưng ...

Tháng mười một với một ngày luôn là đề tài chính trên các trang blog của mỗi nhà , Ngày Thầy Cô . Ai cũng đã có một thời áo trắng nên ai cũng phải có những kỷ niệm không quên . Ai cũng có những Thầy Cô yêu kính , cũng nhớ về những nghịch ngợm của một thời tuổi nhỏ . Thế nên luôn có những xao xuyến , bâng khuâng khi tháng Mười Một khẽ khàng bước sang mùa ...

Tối qua , mình lại có một đêm ấm nồng cùng Thầy , Cô và bè bạn cũ. Thầy , Cô đã già và học trò thì cũng chẳng còn trẻ nữa. Thế nhưng tiếng gọi Thầy , gọi Cô sao vẫn cứ ngọt lịm trên môi. Vất hết những lo toan trong cuộc sống , chỉ còn nơi đây những kỷ niệm đong đầy ; những nụ cười hớn hở ; và cả những nghẹn ngào , rưng rưng khi nhắc về ngày xưa ấy - ngày mà có thể có bạn đến trường với cái bụng đói hoặc chỉ với vài miếng bột chiên lót dạ ...

Ba mươi năm , đâu phải là ngắn với bao lứa học sinh đã đi qua trong nghiệp giáo ; thế nhưng vẫn xúc động nghẹn ngào khi Thầy Cô vẫn còn gọi được tên em . Cô Song Thu vẫn đẹp như xưa dù cho khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn của thời gian in dấu ; cười thật rộng khi nghe lũ bạn kể lại một chuyện cũ. Lần gặp này mình đã có can đảm để ôm Cô và nói " em yêu Cô lắm , Cô ơi !", Cô khẽ vỗ lưng ấm áp "Cô biết mà !". Cô Thúy Hòa vẫn hiền hậu , từ tốn ; vẫn nói chuyện thật rõ ràng , mạch lạc từng câu , từng chữ như những bài giảng Địa Lý năm xưa . Cô Hạnh Giám Thị nghiêm khắc là thế , vậy mà giờ nụ cười của Cô hiền như một Bà Tiên , phong thái ung dung với mái tóc bạc trắng để lũ học trò cứ tấm tắc "sao mà Cô đẹp lão đến thế !!!". Hôm nay Thầy Đinh Em thật nhộn , Thầy là chủ nhiệm năm lớp 12 nên vẫn nhớ tụi mình thật rõ . Phục trí nhớ Thầy thật khi nhớ cả nhà của một số đứa , Chủ Nhiệm ngày ấy là phải đến thăm nhà của học sinh nên Thầy vẫn còn ấn tượng ( còn mình thì hầu như chỉ gặp CN của các con ba lần họp phụ huynh mỗi năm học thôi!). Thầy Thái Thành luôn chỉnh chu, Thầy Tuấn thì năm nay hom hem quá ...

Thật buồn vì không gặp được Cô Ngoạn , cứ sợ Cô bệnh vì năm trước cũng thấy Cô hơi yếu . Nhưng cũng yên tâm hơn khi nghe Cô Nga bảo Cô chỉ bận đi xa. Chút ngậm ngùi khi nghe Cô Nga hỏi: " Trúc dạy ở đâu?". Thì ra cái ước mơ cháy bỏng trong mình cũng là mong mỏi của các Thầy Cô. Lại buồn !!!

Lại nôn nao đến ngày thứ sáu , cả bọn rũ nhau đi thăm Cô Hồng Cúc - chủ nhiệm năm lớp 10 và 11. Hôm nay Cô không đến , cả bọn cứ trông Cô mãi ! Cám ơn nhỏ Liên Tâm đã nhiệt tình đến nhà rước đi , đưa về. Đúng là mình chỉ chuyên làm phiền mọi người thôi ! Chán mình thiệt !!!

Cám ơn các chị trong Ban Tổ Chức, nhờ các chị mà khóa dưới tụi em mới có dịp gặp gỡ như hôm nay.
Các chị cũng lập trang web tìm lại các bạn bè cũ , bạn nào từng một thời ngồi dưới các khóm trúc thân yêu của ngôi trường VTS thì hãy lang thang vào xem để gặp lại các Thầy Cô và bạn bè thương yêu nha .
www.cuuhsvothisau7580.com



Mong năm sau sẽ đông vui hơn , mong Thầy Cô luôn khỏe mạnh . Chúc các Thầy Cô thương yêu của em thật vui vẻ và ấm áp tình cảm Thầy Trò không phải chỉ có một ngày Nhà Giáo . CHÚC MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11 !!!!


Vẫn còn những lời chúc ấm áp đến tận hôm nay ..., cha , càng già sinh nhật càng "hoành tráng" là sao ta ???!!!

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

nhà mới




Khoe nhà mới nè ! Cám ơn Đôngmt đã mang máy ảnh đến chụp giùm chị nha ! Nhà vẫn chưa sắp xếp xong , vẫn còn bề bộn và trống trãi vì chưa trồng cây hoa nào cho đẹp cả . Xem để cùng vui với chủ nhà nha , chuyện lớn trong đời chứ bộ !!!

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

trưa vắng


Thế là đã về nhà , ngôi nhà thương yêu của chính hai vợ chồng gây dựng được . Nghĩ lại mới thấy mình gan thật , cứ nghe lời anh xã mà làm tới thôi ! Vậy mà cũng xong , thở phào nhẹ nhõm ...

Dọn về từ chủ nhật , thế mà cứ túc tắc mãi dọn dẹp vẫn chưa xong . Cứ nhìn đồ đạc ngỗn ngang mà phát ngán ;  anh xã lại bận đi làm miết nên bàn , tủ chẳng ai xoay trở ; khung hình chẳng ai treo ...Thế mới biết mấy ông quan trọng thiệt (hay là tại mình sống ỷ lại quá nhiều ?).Thôi thì làm được đến đâu hay đến đó vậy ! Nhớ bạn bè mà chẳng thể vào thăm , hôm nay vào được thì lại có chút buồn buồn ... Chỉ có vài tin nhắn ít ỏi ..., mình bị "đi vào quên lãng"rồi sao ??? Ừ , hổng ghé thăm ai thì làm sao đòi hỏi quá nhiều ! Cũng biết thêm về một mặt trái của blog , đừng kỳ vọng quá nhiều nơi đây ! Vui được cứ vui , có còn hơn không mà !

Hôm trước phone cho Huyền Trân , tám chút cho vui ấy mà ; nhỏ nhắc mới nhớ chuyện mình xây cả hai ngôi nhà cùng lúc. Dạo ấy cứ lưu luyến ngôi nhà cũ , viết cho nó mà cũng là cho ngôi nhà bên Yahoo360. Bao nhiêu là kỷ niệm , phá bỏ đi thì chỉ còn trong ký ức mà thôi ... Rồi cũng sẽ quên một ngày nào đó , rồi ký ức cũng sẽ nhạt nhoà với bao lẩn thẩn đời thường ...

Muốn khoe nhà mới với Ba Má , với bạn bè ; thế mà cái máy ảnh bị con gái làm mất khi đi chơi Halloween . Vừa tiếc , vừa giận nhỏ ; con gái chi mà đoảng ! Thế là chẳng show hình được rồi , thôi thì "kiến mục sở thị" đi vậy ; mong một ngày đẹp trời nào đó bạn bè sẽ ghé vào chơi !

Entry đầu tiên trong ngôi nhà mới , chưa có ghế bàn nên nằm dài để viết , mõi quá đi thôi !!!


( Vừa "cóp" được cái hình hoa dã quỳ vàng rực rỡ bên nhà cu Đông , trang trí lên cho đẹp nhà đẹp cửa ! Mình vốn yêu hoa vàng mà !)

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

lại nhớ ...


Lu bu quên cả ngày tháng , may mà hôm nay tìm được chút rảnh rỗi vội chạy vào nhà tìm lại cái góc nhỏ thương yêu . Thật ngỡ ngàng với cái tin báo 20 messages trong inbox . Ui chao , có bao giờ mình được đông khách viếng đến thế đâu !!! À , thì  ra bạn bè chúc mừng mình ngày 20/10 ; cái ngày mà mình chẳng mảy may nhớ đến ! Thích thật , cám ơn các bạn thật nhiều và cũng mong các chị các em gái của mình cũng thật xinh tươi , duyên dáng mãi trong mắt của không chỉ cánh đờn ông thôi đâu nha !!!
Ừ , mà ngày này mình cũng có một kỷ niệm đáng nhớ đấy chứ ! Cũng lâu lắm rồi , khi mình vừa mới cưới được vài tháng thôi . Cũng là lần đầu tiên biết về ngày Phụ Nữ VN khi công ty tổ chức thi " Phụ Nữ duyên dáng" . Lúc ấy làm về Công Đoàn nên cũng vận động chị em đi thi , năn nỉ ỉ ôi mãi mà chả em gái nào chịu thi . Thế là phải làm gan mà tham gia cho đủ số lượng 3  người cho một đơn vị ( cùng với bà Phó Quản Đốc và một cô bé rất xinh ở Phòng Thí Nghiệm).
Ngày thi mình cũng lượt là trong chiếc áo bà ba màu huyết dụ, cái quần sa ten đen và mái tóc dài xỏa đến ngang eo ( tự hào mái tóc nhất đó à nha !).Lá thăm bóc ngay số Một càng làm mình quýnh quáng , rối cả lên khi chưa biết phải làm gì . Một câu về chuyên môn , dễ ợt , học bài thi lên lương rồi , hổng sao ! Một câu về đời sống xả hội , thở phào khi giám khảo mở cái hoa mình hái được. " Hát ru con", hú hồn , một cây ru cháu ngủ mà , chỉ có điều run quá nên ru hổng được ngọt lắm thôi ! Số Một thế mà may ,khán giả thấy lạ nên tập trung xem và vổ tay rần rần, thi xong sớm hết hồi hộp . Lần đó mình không được giải , chỉ được vài "chàng" xem hội thi tặng hoa và bảo là thí sinh ấn tượng , cũng mừng ! Bà Phó Quản Đốc được giải nhì , ừ, mình làm sao tài năng được như chị ấy , thua cũng phải thôi mà !
Cũng là một kỷ niệm đáng nhớ trong đời mà , tự dưng nghĩ lại mà vẫn còn cái cảm giác thật run của ngày hôm ấy ! Thanh Mi trách mình sao lúc này hay nhắc đến từ "già" , đâu phải chỉ người già mới nhớ về những chuyện xa xưa ... Nhưng có lẽ  ...  cũng "chớm già" thì phải, dạo này cứ vơ vẩn những chuyện không đâu !
Có phải mình đang "tôi đi tìm tôi , thưở nào tóc xỏa..."  không nhỉ  ????

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

hồn tôi bỗng vu vơ ...


Chủ nhật.
Mưa.
Sáng ra đã mây đen u ám , mưa rã rích suốt ! Thế là dự định đi dạo chợ cùng con gái bị "phá sản", nhỏ lười biếng nằm co mình trong chăn nướng tiếp .
Thôi thì trưa nay  ăn lại thức ăn cũ trong tủ lạnh  vậy ,  con tiếp tục nướng ; Mẹ lại lang thang , vơ vẫn với những tin tức tận đẩu tận đâu...

Chủ  nhật.
Lặng.
Trời mưa hình như cũng làm cho mọi người lười hơn thì phải , ai cũng rúc trong nhà . Ngõ phố vắng tanh ..., chỉ còn tiếng nhạc dìu dặt mình vừa mới mở cho "có chút tiếng động trong nhà!". Chán mình thiệt , không khí này mà còn nghe hát " đêm nghe trời như hú như than , ta nghe đời như có như không , còn lại gì , đời bồng bềnh , đời buồn tênh ...". Ừ nhỉ , có phải ta cũng đang nghe đời như có như không ...

Chủ nhật.
Cafe
Hôm nay anh phải đi về quê thăm Ông Bà Nội mấy nhóc sớm , ly cafe mỗi sáng thường nhấp ké của anh một ngụm không có . Tự dưng lại nhớ cái mùi thơm thơm ấy ..., có lẽ đã thành thói quen thì phải ! Tự pha cho mình một ly cafe sữa đá, khác với anh chỉ thích cafe đen  ,"sữa làm mất  đi mùi cafe", anh hay nói thế  , cũng chẳng biết đúng không ! Cả ly to thế này , chắc tim mình sẽ đập mạnh lắm đây , thử xem !

Chủ nhật.
Nhớ.
Chủ nhật.
Lãng đãng
Vẩn vơ
Chủ nhật với những băn khoăn , khắc khoải ...

" Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi
Đôi khi nắng trên phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ ..."

Tiếng hát vẫn dặt dìu , ca từ nhạc Trịnh nghe mãi vẫn không chán ...

Ừ , thì hồn tôi bỗng vu vơ để lãng đãng với bao suy nghĩ không đầu cũng chẳng có đuôi..

Thôi nhé , rồi cũng qua đi một ngày chủ nhật ...



Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2009

nhỏ và Trung Thu

_ Sao lâu quá Mẹ không mua đèn trung thu cho con ??
_ Giờ nếu Mẹ mua đèn , con dám xách đèn ra đường hát " tết Trung Thu em đốt đèn đi chơi " không ?
Nhỏ lè lưởi cười :
_ Chắc con bị cười là tửng tửng quá !!!
Hai mẹ con cười vui vẽ . Nhỏ đã 19 tuổi rồi còn gì , tuổi đã biết yêu mà còn chơi Trung Thu nỗi gì !Vậy mà sao năm nay nhỏ lại thèm chơi Trung Thu đến thế ! Ti vi bảo tối nay sẽ mưa , không có trăng đâu ! Hà Nội sẽ có trăng rằm thật đẹp , nhỏ lại chép miệng " phải chi mình ở Hà Nội ! " .
Chẳng sao , không trăng thì mình ngắm lung linh ánh nến . Thế là a lô , mấy nhỏ bạn thân cũng tửng tửng như mình cùng chơi Trung Thu .
Nhũng ánh nến lập lòe , lung linh thật huyền ảo . Mấy nhỏ thay nhau ngồi vào vòng tròn và .... ước . Chú Cuội , chị Hằng , bà Tiên , ông Bụt ... thay nhau được gọi tên cho mấy nhỏ ước . Bỗng chốc , một thời trẻ thơ như sống lại trong các cô gái tuổi " bẻ gãy sừng trâu " , quên hết đi bài Chủ nghĩa KHXH khô như ngói ngày mai , quên cả những anh chàng bồ rắc rối ! Tiếng cười vang lên cùng các điều ước , ước gì ... và ước gì .....
Rồi nến cũng tàn , rồi mưa cũng tạnh ... , rồi những hồn nhiên trẻ nhỏ cũng trôi qua ... Nhỏ thầm thì :
_ Ngày mai tao phải học cả ngày , mệt quá đi thôi !!!!
Cạo từng miếng sáp nến trên nền nhà , nhỏ bạn cười buồn :
_ Còn đi học mà cũng than , tao phải đi làm rồi sao !
Chỉ còn sự im lặng , lúi húi dọn dẹp cho xong ... Quên đi chú Cuội , chị Hằng ... , quên cả ánh nến lung linh , mờ ảo ... Mấy nhỏ đã lớn cả rồi , cuộc sống vẫn đang còn phía trước . Tiếng hát từ ti vi văng vẳng " từ khi trăng là nguyệt ... " , mấy nhỏ lại cười phá lên " trăng không là nguyệt thì là gì !!!! " . Ừ , thì cứ cười lên đi bạn nhé ! Tuổi thơ đẹp như trăng non thì tuổi của mình chẳng đẹp như một vầng trăng tròn sao ? Luyến tiếc làm gì ! Nhưng lâu lâu làm con nít 1 ngày cũng vui thật ! Phải nghĩ ra cái gì hay hay cho Trung Thu năm sau mới được . Nhỏ đâu biết rằng Mẹ đang nhìn nhỏ cười trong giấc ngủ ...

( Viết cho con gái mùa Trung Thu 2008 }

Post lại entry cũ của mùa Trung Thu trước , khi vừa tập tễnh học làm blog và chưa có bạn bè để được nói câu " chúc các bạn Trung Thu vui vẻ , ấm áp cùng gia đình !"


Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Miếng bánh Trung Thu

 

-       - Mầy ngon hả mậy?

Vừa nói thằng Di vừa nghiến răng, vung tay kí vào đầu bé Hai một cái.

Bé Hai đang mân mê cái hộp bánh trung thu, chưa kịp mở. Tự dưng bị kí đầu đau điếng, nó hết hồn, vội buông hộp bánh, chạy te te vào trong nhà, khóc lớn.

-       - Má ơi, thằng Di kí đầu con.

Cô Tư đang ngồi lặt rau ở bếp vội đứng lên ôm đầu con vừa thoa vừa hỏi.

-       _ Sao vậy? Con làm gì để Di kí đầu con?

-       _ Con đâu biết đâu? Bác Hai cho con hộp bánh Trung Thu, chưa kịp mang xuống khoe má thì thằng Di xấn tới kí đầu.

-       _ Mèn ơi, tội nghiệp con tôi. Cô Tư đau xót an ủi con mình mà như là đang tự an ủi chính mình.

Cô Tư góa chồng lúc bé Hai vừa tròn hai tuổi và cô đang mang thai đứa thứ hai được mấy tháng. Chiến tranh đã cướp mất chồng cô trong trận mùa hè khốc liệt. Ở dưới quê không còn cảnh bình yên của đàn cò xõai cánh mỗi chiều mà chỉ là những chiều bom nổ, đạn kêu chí chéo. Ráng cầm cự được ba năm làm lễ mãn tang chồng, cô gửi lại hai con cho mẹ coi rồi lên thành làm việc theo lời đề nghị của chị họ của cô. Cô Tám, chị họ của cô, đã lên thành được vài năm đang làm nghề chạy bàn ở tiệm cà phê, sát tiệm cơm bình dân của xóm.

Ngày gặp chủ tiệm để xin việc, cô Tư nói rõ tình cảnh của mình. Người chủ tiệm, không biết tên thật là gì, chỉ biết chòm xóm thân quen gọi là bà Hai, thông cảm và nói.

-       Con lớn của cô gần bằng tuổi con tôi, đã tới tuổi đi học. Tôi nhận cô vào làm và cô nên thu xếp cho cháu lớn lên đây ở với cô. Còn cháu nhỏ tạm thời để ngọai con ở dưới. Chừng nào công việc ổn định rồi tính tiếp. Lương của cô, nếu ở chung nhà với cô Tám, thì sẽ đủ trang trải.

Cô Tư cảm ơn bà Hai rối rít và vội mang con lên cho kịp ngày nhập học. Ban ngày, khi cô phụ việc thì bé Hai chơi chung với các con của bà Hai, trong đó có thằng Di. Di lớn hơn bé Hai một tuổi, đang học lớp hai. Bé Hai được xếp vào lớp một. Di được mẹ phân công dạy lại bé Hai đánh vần. Hai đứa xêm nhau tuổi tác chơi nhau rất hạp. Lâu lâu tức giận hơn thua, cãi lộn, quánh nhau là chuyện thường của con nít!

Thế mà, hôm nay không hiểu thằng Di xấu vậy?

Tự dưng nước mắt cô rơi lã chã ướt cả đầu bé Hai. Bé Hai ngơ ngác nói.

-       Sao má lại khóc? Bác Hai đánh thằng Di rồi.

Hai mẹ con còn đang đứng tần ngần thì thằng Di tới đưa bé Hai lại hộp bánh trung thu nó làm rớt hồi nãy và khoanh tay xin lỗi cả hai người. Thấp thóang sau lưng thằng Di là bóng bà Hai cầm roi ngó dõi theo.

****

Tết Trung Thu năm đó bé Hai, cùng thằng Di, lần đầu tiên được rước đèn, chung với đám trẻ trong xóm. Tối về nó còn được ăn bánh Trung Thu no nê. Trong khi đó, thằng Di thì phải cự nự với anh chị em nó. Chị Ba của nó phải nhường lại phần của mình để nó được cả thảy hai miếng. Mỗi miếng bằng một phần tám cái bánh vì cả nhà có tới tám anh chị em !

HẾT


Có ai nhận ra giọng văn quen quen không vậy ? Entry này của một blogger thật quen nhưng không biết buồn chán , giận dỗi gì mà khóa luôn cái account , nghỉ chơi với blog . Thế nhưng cũng nhớ bạn , nhớ bè nên cũng mò về thăm nhà các bạn âm thầm . Thế là cũng viết và " chị tùy nghi sử dụng đi ạ !". Post lên  cho các bạn cùng  xem nhé  và cũng vì ... Trung Thu này mình chẳng có gì để post cả .  Cùng vui Trung Thu nha , bạn ơi !!!




 


 


Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009

lang thang xuống phố trưa nay , trong lòng ngất ngất men say ...

may mà mình không xinh



Có đứa con gái nào lại không mơ mình được xinh đẹp như một nàng công chúa . Thế nhưng Ông Trời bắt tội mình không được xinh thì biết làm thế nào !!!
Thưở nhỏ luôn tủi thân với cái nhan sắc Trời bắt xấu nên luôn sống khép mình , chỉ làm bạn với những quyển sách . Ác cái bà chị chỉ lớn hơn một tuổi lại có cái vẻ ngoài rất là ưa nhìn nên lại càng làm cho nhiều người chép miệng mà so sánh ! Hai chị em sàng sàng trang lứa nên rất thân nhau , thế là mình trở thành "cô giao liên" cho chị với những mối tình con nít , là tấm bình phong cho những cuộc hẹn ra ngoài ... Ấm ức thì cũng có đó nhưng ... thôi vậy , vì mình cũng được đi chơi , được ăn kem , ăn chè ... trong khi chị còn đang giả vờ e thẹn nên cứ lúng ta , lúng túng !!!

Rồi bà chị cũng lên xe hoa khi mình vẫn chưa có được mối tình nào vắt vai cả ! Là nhân chứng cho cuộc tình của chị , yêu một người nhưng rồi lý lịch gia đình làm chị phải chia tay , lấy một người khác càng làm mình ngao ngán hơn hai chữ "tình yêu". Lủi thủi một mình , làm cái "bô" cho bạn bè , em út trút bao nhiêu là tâm sự ! Khi buồn thì chúng nó lại tìm đến tỉ tê , còn khi vui thì chúng nắm tay nhau dung giăng phố xá , chẳng thèm ứ bà chị này tiếng nào cả !!! Mình biết mình chẳng xinh đẹp gì nên cũng chẳng dám mơ một chàng "Bạch Mã Hoàng Tử" , cứ nghĩ rồi sẽ là một bà cô già , biết đâu đấy !
May mà mình không xinh nên luôn biết làm vui lòng mọi người chung quanh ( tại hổng dám chảnh thôi ). Má luôn tự hào khoe với bà con nhỏ ni học giỏi nhất nhà , luôn bảo "con chưa bao giờ làm Má phải lo lắng , buồn phiền "( hỉnh mũi chút nghe !).
May mà mình không xinh nên chẳng để ai phải ghen tỵ , ghét bỏ . Bạn bè bên cạnh luôn cảm thấy vui vẻ vì được nhẹ nhàng sẻ chia và những nụ cười ấm áp .
May mà mình không xinh nên chẳng chạy theo cái hào nhoáng của những cuộc tình vội vàng, chẳng phải đau khổ vì lời nói chia tay ... Cuộc ly hôn của chị càng làm niềm tin vào hôn nhân trong mình thêm chao đảo !
May mà có một người đã nhận ra "cái xinh " của mình để mà nói lời gắn bó , may mà tình yêu đã đến muộn màng sau cuộc hôn nhân ...
May là cuộc đời đã cười mỉm với mình , dù không xinh đẹp nhưng bù lại Ông Trời đã cho mình một gia đình hạnh phúc ...
Và ( ngộ ghê ), có tuổi rồi mà bây giờ mình lại được nghe rất nhiều lời khen xinh , những lời khen mình luôn ước ao suốt thời con gái .
Có phải trong hạnh phúc , con người đẹp hơn lên ???!!!!

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

một năm ...

Một năm , kể từ ngày mình viết cái entry đầu tiên trên Yahoo 360 . Một năm , kể từ khi mình có thêm những người bạn mới ... Thế thì xem như hôm nay mình làm sinh nhật cho ngôi nhà ảo này , nơi mà có một lần mình viết về và gọi là "góc nhỏ bình yên".

Cũng thật vô tình mình làm quen với blog , chỉ vì nghe lời một người bạn mới quen qua chat chit vậy thôi . " Chị viết đi chị !" , thế là viết ; thế là làm blog ! Bạn bè add vào chỉ có cậu ấy , con gái , con trai . " Chẳng biết có ai đọc blog của Mẹ không , con nhớ vào đọc cho nó đừng vô duyên quá nha !". Những ngày đầu lo lắng thế đấy và thật ngạc nhiên khi có người xin  add . Cám ơn Mỹ Diên vô cùng cho lần đầu đó ! Từ blog của Mỹ Diên , mình "tham quan" thêm rất nhiều bạn bè của cô bé nhưng cũng chẳng dám xin add ai cả . Để lại vài dòng comment , vài câu hỏi thăm và ... chờ đợi . Thật chán cho cái tính nhút nhát dù chỉ là trên giấy bút !!! Thế mà " blog của Mẹ hot quá , page views tăng mỗi ngày , ghê thật ! ". Nghe con gái nói vậy mà cảm thấy mừng mừng ; chỉ là những suy nghĩ lan man , không một entry nào sắc sảo hay độc đáo cả , tất cả chỉ bảng lãng , nhàn nhạt như chính con người mình ... Thế nhưng đã có những dòng chia sẻ , những lời động viên , thăm hỏi . Và cuộc gặp mặt đầu tiên , cám ơn em rất nhiều Huyền Trân ạ ! Hai chị em đã có những giờ phút tìm hiểu , chia sẻ với nhau ..., để chị cảm nhận được blog không chỉ là một thế giới ảo như Ông Xã lo ngại , cảnh báo .

Và thế là nghiện blog lúc nào không biết nữa , cứ trưa nào cũng loay hoay với nó ; đi lang thang từ nhà này sang nhà khác , đọc và cảm nhận từng tính cách , từng con người ... Từ Yahoo chuyển sang Mul , mất đi vài người bạn và có thêm những người bạn mới . Vẫn là mình với những trang viết nhẹ nhàng về gia đình , bạn bè và kỷ niệm ... Chỉ thế thôi , không có chút vốn sống nào nên cũng chẳng dám viết gì to tát cả . Cũng chẳng thuộc về nhóm bạn nào nên đôi khi cũng cảm thấy mình lạc lõng  , không muốn phá hỏng một buổi tiệc vui nên chỉ nhẹ nhàng vào đọc và khẽ khàng bước trở ra khi các câu còm của các bạn ấy thật hòa hợp với nhau ...

Có một người bạn mới quen vừa đóng cửa nhà , chút buồn buồn nhưng cũng giật mình khi bạn ấy bảo " viết nhiều quá cũng sợ toe ngòi ". Ừ nhỉ , chỉ là những kỷ niệm vớ vẩn thôi mà mình viết về nó quá nhiều liệu có làm mọi người chán không nhỉ ? Chưa muốn đóng cửa nhà như bạn ấy nhưng cũng cảm thấy mình đã chán mình rồi ! Chỉ tiếc những người bạn mà may mắn đã gặp được nhau hay đã chia sẻ được cả những vấn đề tế nhị , không gặp lại chắc là buồn lắm ...

Cám ơn thật nhiều những người bạn của tôi , những người bạn đã giúp tôi qua một năm thật vui và nhiều điều để nhớ . Một năm blogging , một năm vui cùng bạn bè , ảo đấy nhưng thật là chân thật ! Thế là đã MỘT NĂM !!!

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

Mùa Thu - hoa cúc - cổng trường


Anh đứng hân hoan bên hè phố
Nhìn các em bé nhỏ đến trường
Mùa thu... mùa thu..hoa cúc nở
Phải chăng mà cặp sách thơm hương?

Thu ở phố phường thu không lạnh
Heo may ngọn gió trốn nơi nào
Các   em theo lá vàng đi học
Lòng  anh bất chợt cũng xôn xao

Lòng anh rủ hết mười phương bụi
Áo lại tinh khôi thưở học trò
Nhưng nay quá tuổi đi vào lớp
Anh thành chú bé đứng buồn xo

Không lên bục giảng làm Thầy giáo
Thì  làm cây phượng  đứng góc trường
Già cổi nhưng còn xoè bóng mát
Che cho hoa cúc chẳng phai hương

Sáng nay anh đứng trên hè phố
Thanh thản và lòng như nắng mai
Sáng nay thèm thuốc mà không hút
Khói thuốc cổng trường -không được bay...

Đỗ Trung Quân

Viết lại theo trí nhớ một bài thơ đã lâu lắm rồi , hơn hai mươi năm chứ ít gì ! Có lẽ cũng chẳng còn chính xác từng câu , từng chữ ( xin lỗi tác giả vậy !), nhưng không biết sao mình lại nhớ lâu đến thế nhỉ ? Hay là vì hình ảnh bông hoa cúc ngây thơ và cội phượng già sân trường quá đẹp ? Chỉ biết là cứ miên man những câu thơ ấy trong đầu khi từ sân trường trở về sau buổi họp PHHS.

Mà sao mình cứ nhớ mãi cái thời áo trắng ấy nhỉ ? Cũng chẳng phải vì nó quá đẹp mà phải nói là thật khổ ! Nữ sinh chẳng còn thướt tha áo dài trắng quen thuộc từ ngày vào lớp Sáu, chỉ còn quần đen , áo  trắng , dép lê ... Tập sách thì giấy rời đóng lại , sổ tay đủ cỡ ..., cứ viết được là thành tập thôi ! Chợt nhớ nhỏ Thanh Thuý , khi bạn bè chỉ quần đen , áo trắng ; lâu lâu mới diện lại cái áo dài cũ thì riêng nhỏ vẫn mỗi ngày áo dài , quần trắng mà vào lớp ."Tại tao thương cái áo dài !", nghe nhỏ nói mà vừa ganh tị mà cũng vừa ghét " nhỏ chảnh ghê!" Dù gì cũng là một ngôi trường Nữ lâu đời của SG nên các Cô vẫn giữ được hình ảnh nền nã trong những chiếc áo dài khi lên lớp. Vẫn nhớ Cô Lang , dạy Địa, với những chiếc lá vàng buông lơi trên áo ; làm nhỏ Thu Hồng phải ngơ ngẫn viết:

Cô mang mùa thu vào lớp học
Mực tím ngỡ ngàng trên tay em
Mây trời bỗng hạ xuống thật thấp
Chữ nghĩa vô tình bay rất nhanh.

Bài thơ chuyền tay và bị Cô bắt được . Tủm tỉm cười , Cô viết lên bảng :

Xuân , hạ , thu, đông là bốn mùa
Mắc chi em nghĩ vẩn vu vơ
Lo học không thì đòn nằm đít
Ở đó chữ nghĩa bỗng bay cao !

Làm sao quên được tiết học ngày đó phải không các bạn của tôi ơi! Những Kim Tư , Thu Thuỷ giờ đang ở nơi nao ? Còn Hồng yến thì đã rời xa cõi tạm , yên nghỉ nhé, nhỏ ạ !

Có lẽ mình cũng đang nghĩ "vẩn vu vơ" mất rồi , chỉ vì thương chiếc áo dài mà mình thèm thuồng suốt những năm Trung Học . Giờ thì trường chỉ buộc nữ sinh mặc áo dài ngày thứ hai chào cờ thôi , những ngày khác được mặc váy xanh đến lớp . Sao thương quá chiếc áo dài bị bạc bẽo đến thế  ? Tiếc thật hình ảnh đàn bướm trắng khi tan trường mà nhiều hình ảnh vẫn còn lưu giữ !

Viết lại những suy nghĩ lan man về một ngày xưa yêu dấu . Ngủ ngoan nhé những kỷ niệm của tôi ơi , để thi thoảng nhớ về một thời nhặt phượng sân trường ép vào trang lưu bút ; để vẫn thật "thanh thản và lòng như nắng mai" mà gọi nhỏ "ngày xưa ơi !" ...

 

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

Tôi thương dòng mực xôn xao. Chảy đều trang vở lẽ nào lại quên. Thầy Cô với những cái tên. Chảy trong bụi phấn hoá nền mây trôi. Học trò sao không là tôi . Với bao người nữa một thời đã qua ...(TKT) Lại một mùa tựu trường ...

Con gái đầu lòng


Con gáicủa Mẹ, hôm nay đọc lại những lá thư con viết cho Mẹ những lần Mẹ con mình giận nhau ; những lá thư mà từ đó Mẹ đã hiểu con gái mình hơn , đã yêu con nhiều hơn và đã có thể trở thành người bạn lớn của con những khi con cần chia sẻ . Mẹ chợt nhớ lại tất cả những kỷ niệm từ ngày con góp mặt trên đời và mang niềm vui cho cả gia đình.

 “ Ruộng sâu , trâu nái , không bằng con gái đầu lòng “. Thú thật . Mẹ chẳng biết tại sao con gái đầu lòng lại quý đến thế , nhưng Mẹ đã thật sự vui mừng khi sinh con , con gái đầu lòng của Mẹ . Mẹ đã chọn cho con gái một cái tên đẹp và ý nghĩa – Cẩm Tường – với mong muốn cuộc đời con gái của Mẹ sẽ hanh thông , tốt đẹp như cái tên của con vậy . Con gái khỏe mạnh , mủm mĩm , là niềm vui của cả hai gia đình Nội , Ngoại . Con gái được nuôi lớn bằng dòng sữa Mẹ ngọt ngào , Mẹ nuôi con bằng tất cả tình yêu thương và cả sự háo hức , lạ lẫm  tìm thấy nơi con sự đổi khác từng ngày …

Nhưng rồi con gái phải chịu vất vả ngay khi tròn sáu tháng tuổi . Tất cả chỉ vì con gái chỉ mê sữa Mẹ mà chẳng chịu bú bình khi Mẹ phải trở lại làm việc . Nhìn con đói sữa , khóc khản cả giọng mà xót cả lòng . Thế là tay bế , tay mang ; Mẹ đưa con đi làm cùng Mẹ . Ca sáng , ca chiều , ca đêm ; con gái cùng Mẹ lên xe ca vào nhà máy . Cũng may là nhà máy có nhà trẻ theo ca , Mẹ tranh thủ giờ nghỉ chạy ù xuống cho con bú . Nhìn con say sưa ôm bầu vú Mẹ , bao mệt mỏi , vất vả trong xưởng thợ dường như tan biến . Con gái lớn từng ngày , vẫn mủm mỉm dễ yêu ; vẫn thật ngoan hiền dù phải theo Mẹ vào ca cả khi trời mưa hay nắng . 

Con gái bốn tuổi đã là chị Hai , nhìn con quyến luyến không muốn xa Mẹ để về giường ngủ với Ba mà xót ! Nhưng "chị Hai thương em nên chị Hai nhường Mẹ cho em đó !" , trách nhiệm làm chị thật không dễ chút nào phải không con gái ?

Rồi hết cấp Một , vào cấp Hai ; con gái vào tuổi dậy thì với những lần bướng bỉnh muốn chứng tỏ mình như bao cô nhóc khác . Mẹ bắt đầu viết những lá thư cho con , những suy nghĩ , những mong muốn mà có thể khi nói chuyện trực tiếp Mẹ đã không thể nói vì những cơn giận bất chợt . Mẹ không muốn con gái thấy mình như một bà Mẹ hung dữ hay độc tài , Mẹ chỉ muốn được con tin yêu và tâm sự như một người bạn lớn .

Đây là lá thư –không phải của con – Mẹ đã được cô giáo chủ nhiệm năm  lớp Bảy đưa và” mong gia đình quan tâm đến vấn đề này hơn”. Mẹ đã bật cười khi đọc thư , chỉ là một lá thư làm quen của một cu cậu lớp Chín chung trường . À , ra con gái Mẹ đã lớn rồi đây ! Con gái đã biết làm duyên , đã biết mình có fan hâm mộ rồi cơ đấy !

Đây là thư con xin lỗi Mẹ sau một tuần giận Mẹ không nói chuyện năm con học lớp Mười . Và cả những lá thư con trăn trở chuyện tình yêu … , ôi , con gái Mẹ thật dễ thương khi có thể bộc bạch tất cả những tâm tình với Mẹ . Từng ngày , từng ngày …; Mẹ con mình càng gần gủi và tin cậy nhau hơn phải không con gái ?

Năm nay con gái đã hai mươi tuổi rồi , cũng đã có người đến nhà đưa đón , xin phép Mẹ được đi chơi với con . Nhưng tất cả vẫn mới bắt đầu , Mẹ vẫn còn rù rì tâm sự với con mỗi khi có dịp , vẫn kể những câu chuyện bâng quơ về một vụ việc gì đó chỉ để con biết tránh những cái xấu đang chờ chực khắp nơi . Con gái vẫn vô tư , vẫn hồn nhiên là tất cả những gì Mẹ mong muốn lúc này . Hảy sống  chân thật với lòng mình , hảy biết chia sẻ cùng những người thân yêu . Cuộc sống vẫn còn rất nhiều điều kỳ diệu lý thú đang chờ con khám phá ; đừng lo sợ những vấp váp trên đường con nhé, nước mắt sẽ làm con cứng cỏi hơn cho những lần vấp ngã sau này . Và hơn tất cả , con vẫn còn có những yêu thương mà gia đình luôn dành trọn cho con . Mẹ yêu con nhiều, con gái của Mẹ ! 

Mừng sinh nhật hai mươi tuổi của con gái , cái tuổi đẹp như hoa như mộng mà ngày xưa Mẹ không có được . Vững tin , vui sống , yêu đời và yêu người ! Mẹ tin ở con , con gái ạ !!!


 


Pe Dzit

Con gái học quân sự năm đầu ĐH

pe dzit

Noel 2008 với bạn

Cùng gia đình TẾT 2008Photobucket

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Hôm nay vào nhà thấy các bạn có nhiều entry mới ghê mà xem hổng kịp ! Phải về nấu cơm chiều rồi , thấy có lỗi ghê ! Hẹn ngày mai vậy nhá !!!

Vu Lan chùa xa

Không thường đi chùa nhưng mình cũng cố giữ thói quen đến chùa cầu bình an vào Rằm Tháng Giêng và Rằm Tháng Bảy - cũng là nhân dịp Vu Lan , cầu cho Cha Mẹ luôn được mạnh khoẻ , gia đình bình an . Chắc thế cũng không quá tham lam đâu nhỉ ? Thôi thì có tin thì ắt có lành , cứ mong vạn sự bình an là mừng lắm rồi .
Mọi năm , mình chỉ đi vòng vòng các chùa gần nhà . Năm nay , nghe các chị trong xóm rủ đi chùa "Ông Thầy mù" ở tận Tiền Giang , cũng háo hức muốn đi nên rủ chị Hai cùng đi luôn. Lên xe mới biết sẽ ghé ba chùa và một Nhà nuôi người già trước khi đến chùa của Ông Thầy mù vì xa nhất và tận trong ngỏ nhỏ ( hỏi tên chùa thì chẳng ai nhớ , chỉ gọi quen là chùa Ông Thầy mù).
Photobucket
Ngôi chùa đầu tiên " Bửu Lâm Cổ Tự"

Trong khuôn viên chùa Bửu lâmPhotobucket


Chánh Điện Chùa Thiên Phước



Photobucket

Ngôi chùa này không có trong kế hoạch , chỉ tình cờ do tài xế lạc đường nên chắc là có hạnh duyên với chùa . Đây là chùa của các Ni , nhỏ nhưng cảnh quan rất đẹp ; đặc biệt Tượng Phật bằng đá trắng , rất lạ.


Photobucket

Hai chị em ở chùa Thiên Phước , bên cội bồ đề.

Kế tiếp là vãn cảnh Chùa Vĩnh Tràng . Chùa là một di tích văn hoá và lịch sử của TP Mỹ Tho.



Photobucket

Chùa rất to , đẹp nhưng Chánh Điện sao lại nhỏ và tối . Tượng Phật lại lạ lạ , chắc mang phong cách của chùa Hoa ( đoán vậy thôi)

Photobucket

Khuôn viên chùa rất rộng , có cả một công viên trước chùa với Tượng Phật thật cao.

Photobucket

Bà chị họ đang vuốt Phật rồi xoa lên đầu cầu phước ,ngộ thật !

Photobucket

Chùa Thanh Quang , nhỏ xíu như một ngôi nhà nhưng cũng có Tượng Phật Quan Âm thật cao.

Photobucket

Ghé thăm Nhà nuôi người già , thấy các cụ neo đơn mà tội ghê. Không dám chộp tấm hình nào vì cứ thấy dị dị ... Đói bụng rồi , đến chùa Ông Thầy mù thôi!
Chùa nhỏ thật , cứ như là ngôi miếu ở xóm mình . Đến chùa mới thấy tấm biển " Thanh Long Tự". Chỉ có mỗi Thầy và một phật tử thường tới quét dọn , cơm nước cho Thầy . Hôm nay rằm lớn nên có thêm vài người tới lo cơm cho khách thập phương . Cả đoàn xúm vào phụ , người nấu nướng , người lo bày biện vật phẩm cúng chùa ... Khoe chút nè , tác phẩm của mình cúng Phật đây.

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Thật ra cũng chẳng biết làm gì , thấy anh trong đoàn chuẩn bị hoa cúng Phật nhiều quá, một mình ảnh loay hoay nên cũng nhào vô phụ.  May là không đến nỗi tệ !!!Cũng là chút kỷ niệm cho một chuyến đi vậy !
Về nhà cũng hơn 6 giờ chiều , mệt thật nhưng nghe các chị rũ " chủ nhật này đi Sông Ray - Long Khánh không ? Cũng là chùa xa và nhỏ thôi !". Nghe cũng háo hức nhưng hổng dám hứa đâu , còn xem ý kiến của "anh xã" nữa chứ !

Mong bình an cho tất cả mọi người !!!

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

NỘI TƯ

Hôm nay là ngày giỗ Nội Tư , chỉ vài món đồ chay đạm bạc vì Nội thích đơn giãn thế thôi . Nội Tư là chị của Bà Nội tôi , Nội không chồng con nên suốt đời Nội sống với Bà Cố . Gia đình tôi được Bà Nội cho về đây sống để Má chăm sóc Cố ,  tôi và lũ em lúc nhúc đã ra đời tại ngôi nhà này - một ngôi nhà mái ngói cổ kính rợp bóng cây xanh , lớn lên trong tiếng ầu ơ của Nội Tư và từng ngày từng ngày tròn mắt ngạc nhiên trước bao điều lạ lẫm về Nội .

Năm tôi ba tuổi , Bà Cố mất . Thế là chỉ còn Nội Tư sống với chúng tôi . Nội có một chái nhà riêng , tuy cửa nẻo thông nhau nhưng ít khi Nội bước qua nhà . Nội bị mù ;đôi mắt vẫn đẹp , vẫn trong nhưng Nội không nhìn thấy gì . Thế nhưng mọi sinh hoạt Nội đều tự làm lấy , không hề phiền hà gì đến Má con tôi . Chỉ thỉnh thoảng Nội nhờ Má đi chợ mua vài thứ chi đó mà Nội cần . Nội tự nấu ăn , giặt quần áo ... và cả kiếm tiền cho cuộc sống và mua quà bánh cho lũ cháu chung nhà . Ngày đó , con bé con là tôi ngày ngày ngồi xem Nội thắt từng sợi nhợ thành chiếc võng thật bền , chắc và đẹp tuyệt . Từng mối , từng mối cứ đều tăm tắp ..., võng Nội làm ra không kịp cho người đến lấy. Nội vừa thắt võng vừa đưa em ngủ với những câu hát ầu ơ mà tôi không thể nào quên .

Thế vẫn chưa đủ ngạc nhiên về Nội . Nội còn là một bà lang thần kỳ , chuyên chữa những trường hợp trặc xương khớp thật hay. Có lẽ câu chuyện này có hơi mê tín , nhưng bệnh nhân khắp nơi vẫn nghe tiếng Nội mà tìm đến . Có những người đến phải khiêng vào nhưng sau vài phút lại mạnh khoẻ tự bước ra. Nội dùng ngãi ngâm rượu để nắn , vuốt lại chỗ đau ; thế thôi , nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm . Nội trồng sát tường rào một bụi ngãi ( lá trông giống lá hoa chuối , củ giống củ riềng , củ gừng), mỗi tuần ngãi ăn vài cái trứng gà ( chôn trứng xuống đất , vài giờ sau đào lên chỉ là vỏ thôi). Chị em tôi lúc ấy sợ lắm , không bao giờ dám chơi gần bụi ngãi cả. Trong nhà , Nội đặt một trang thờ; tượng phủ vải đỏ ; nghe Nội khấn là Ông Tà . Khi bệnh nhân vào , Nội thăm hỏi xong rồi khấn Ông Tà , lấy chén ngãi ngâm rượu trên trang xuống vừa xoa , vừa nắn lại chỗ xương trặc . Thế là hết ngay ! Ai muốn biếu bao nhiêu thì Nội nhận bấy nhiêu , không hề đòi hỏi . Má vẫn kể về một người khách , sau khi hết đau thấy Nội mù nên lấy lại tiền đã đặt trên dĩa ; vậy là bước vừa ra đến cửa đã ngả xuống trặc lại ngay !

Tháng 4 - 1972,Bác Tư tôi là phi công bị bắn rớt máy bay hy sinh ở An Lộc. Nội Tư đang ngồi ru nhỏ em thứ bảy ngủ thì nghe tin buồn, vừa đưa võng mà nước mắt cứ chảy dài... Nội bỏ ăn mấy ngày liền rồi đổ bệnh . Mấy tháng sau thì Nội mất khi vừa qua tuổi sáu mươi.  Đám tang Nội xong , Má thật lo lắng vì trong nhà không ai biết thờ cúng Ông Tà , chỉ sợ phạm sai lầm gì thì bị Ông quở trách. Sáng hôm sau , có một người đàn ông đến xin thỉnh Ông về thờ. Ông ta kể nằm mơ thấy Ông Tà chỉ đường bảo đến thỉnh Ông. Nỗi lo của Má không còn , Má dọn sạch bụi ngãi, cuốc cả gốc rễ lên bỏ đi. Vậy mà không bao giờ Má nuôi gà trong sân được, cứ con nào tha thẩn chỗ bụi ngãi lúc trước là bị cúm chân , ngã bệnh ngay. Sợ thật!

Nội Tư mất  lâu lắm rồi , có lẽ Nội cũng đã sang một kiếp khác sung sướng hơn chăng? Ba Má ở xa nên hai chị em cũng theo ngày mà giỗ Nội, nhắc cho mấy đứa nhỏ biết về Ông Bà Tổ Tiên. Mỗi lần nghe ai đó trong xóm kể về Nội , tôi thật vui vì Nội của mình đã gieo phúc thật nhiều nên con cháu cũng được thơm lây .