Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Se lạnh

Sáng sớm , chùi mình ra khỏi chiếc giường ấm mới cảm thấy se se lạnh . Vậy là mùa đông về rồi sao ??? Bước ra khỏi nhà , khẻ rùng mình vì gió nhưng thật thích thú với hương hoa nguyệt quế đang ngát hương theo gió ...

 Vẫn còn sớm lắm , chưa có nhiều người ra đường ; chắc trời lạnh làm giấc ngủ ngon hơn và có lẽ giấc mơ cũng sẽ đẹp hơn ??!! ... Mình rất thích thời gian này , đi bộ lúc sáng sớm , nhìn ngắm mọi người trên đường , trao và nhận những nụ cười thân thiện ... , để khi về nhà cảm thấy như vui hơn và ngày mới cũng bắt đầu trong tiếng cười , tiếng hát ...


Dường như trong cái se lạnh , không khí cũng đậm đặc hơn ... Hương cafe của cái quán cóc ven đường cũng trở nên quyến rũ , hít " ké" vài hơi mà cũng thấy trong lòng ấm lạ ! Đường phố đã bắt đầu tấp nập , những cô gái điệu đà trong những chiếc áo ấm đủ màu làm tươi mát hơn cho những con đường ...

Người Sài Gòn rất thích những ngày se lạnh , quên đi cái nóng bức , ngột ngạt của mùa hè , của khói bụi ..., để khoác lên mình chiếc áo ấm cất sâu trong ngăn kéo tủ ( mà đến trưa không biết phải vứt nó vào đâu !!! ).
Thành phố không có mùa đông , chỉ có hai mùa mưa nắng . Một chút lạnh vào lúc sáng sớm như thế này cũng làm mọi người thích thú , đâu đó sẽ có một bà cụ chép miệng " sắp hết một năm rồi !!! ". Thời gian vẫn vô tình trôi và nhiều người vẫn vô tình bước qua mặt nhau hằng ngày mà vẫn không để lại tiếng chào ... Và mình , vẫn không thích khoác vào chiếc áo ấm , để làn da trần cảm nhận chút cái se lạnh của mùa đông và .... ngồi viết vài dòng nhăng nhít trong một buổi sớm chớm đông ...

Ngoài phố mùa đông , đôi môi em là đốm lửa hồng
Ru đời đi nhé , cho ta nương nhờ lúc thở than
Chân đi nằng nặng hoang mang ,
ta nghe tịch lặng rơi nhanh dưới khe im lìm ...(TCS)

Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2010

Có những lúc thấy buồn vu vơ, nhắm mắt lại thấy mình lơ lửng......

Những bài học thuộc lòng...

Sáng.
Tiếng bé con nhà bên học bài ra rã. Bài học thuộc lòng quen thuộc từ lúc hai nhóc còn tiểu học nên mình cũng muốn thuộc theo.

Việt Nam đất nước ta ơi!
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn...

Lại miên man nhớ đến những ngày còn bé, nằm lê la sàn nhà mà gào lên những bài học thuộc lòng mỗi sáng. Nhớ Cô Chuyên, Cô giáo dạy lớp Nhì thật dễ thương với giọng Bắc nhè nhẹ; Cô dạy đọc diễn cảm làm cho những bài học thật sinh động, hấp dẫn hơn. Chắc cũng vì yêu Cô nên năm đó mình đã học thật giỏi, giỏi nhất trong năm lớp tiểu học của cuộc đời. Những bài học thuộc lòng thời đó, thật mộc mạc câu từ, đơn sơ hình ảnh... nhưng sao nó vẫn tồn tại trong cái trí nhớ nhỏ nhoi này lâu đến thế nhỉ?

Bao nhiêu chuyện đến rồi đi trong cuộc đời; bao nhiêu điều, bao nhiêu gương mặt bạn bè nhớ nhớ quên quên... Thế mà khi có dịp mình lại đọc cho con nghe những bài học thuộc lòng lúc nhỏ cứ trơn tuột như vừa mới đọc lại hôm qua.
Kể chuyện Sài Gòn ngày xưa thì có:

Đây Sài Gòn, đây Thủ Đô nước Việt
Trái tim chung của dân tộc anh hùng
Ngày đang lên bao hứa hẹn trẻ trung
Ba năm tuổi mới đi vào lịch sử.
Đường sài Gòn có biết bao dinh thự
Rợp cờ bay, ôi đồ sộ nguy nga!
Để tượng trưng cho quyền lực quốc gia
Góp vôi gạch, đắp xây nền độc lập...

Khi thì vui vui với:

Tôi chỉ là những trẻ em bán báo
Khắp phố phường chân sáo nhảy tung tăng
Cất tiếng rao lanh lãnh phố phường
Tôi đem những áng văn chương mời khách.
Này tạp chí, này tân văn... tôi cắp nách
....

Rồi lại

Ông Phán Tĩnh vốn nhà giàu có
Đồ cao lương, mỹ vị tha hồ
Bữa ăn măng trúc, chả giò
Long tu, vây yến từng tô múc đầy...
Nhưng Ông vẫn mình gầy sức yếu
....

Những bài học thuộc lòng đã dạy lũ học trò nhỏ chúng mình bao nhiêu điều hay, lẽ phải; bao nhiêu tấm gương lịch sử cần phải noi theo... Rất nhẹ nhàng nó đi vào tiềm thức và ở lại đấy, nhắc nhở mình về cách cư xử, giao tiếp trong cuộc sống hằng ngày. Những bài học thuộc lòng của một thời học sinh bé nhỏ, chao ôi là nhớ!!!

Trời mưa em che nón lá
Nắng lên cho hồng đôi má
Nắng lên cho đẹp màu da
Nắng lên tô đẹp đời ta
Đây nón em không vành tả tơi
Nón che bao anh thợ hồ
Ngày hai bữa xây tường đẹp Thành Đô...

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Nghe đêm




Dạo này sao cứ hay mất ngủ. Lúc xem phim thì lại cứ lơ mơ, nhưng khi tất cả im lặng thì mắt cứ chong chong mà... ngắm đêm.
Đêm qua lại thức. Cái tivi léo nhéo cũng tắt đi cho nhẹ tai, đêm bỗng dưng thấy mông mênh quá! Không dám để đồng hồ tích tắc trong phòng ngủ vì chẳng bao giờ mình ngủ được với tiếng tích tắc đều đặn đó. Mấy giờ rồi nhỉ? Không biết nữa...
Thức đêm mới biết đêm chẳng hề yên lặng. Tiếng rao chè vẫn còn khắc khoải vang lên; đêm nào cũng nghe rao nhưng chưa bao giờ mình biết mặt người bán, và lần nào cũng tự hỏi "giờ này ai còn ăn chè mà chị bán khuya thế nhỉ?". Thỉnh thoảng lại một tiếng xe chạy vào khu xóm, có tiếng xe quen vì ngày nào cũng về khoảng giờ này; cũng có tiếng xe lạ lạ, chắc của ai đó đi chơi về muộn...
Đêm nay lại chẳng thể nào yên lặng, tiếng máy trộn bê tông cứ ì ì, è è đều đều... Đêm nay công trình bệnh viện Hoàn Mỹ lại thêm một tầng mới. Những người thợ lại trắng đêm tất bật với những mẻ bê tông nặng nhọc. Từ ngày cái bệnh viện này bắt đầu lên cao tầng, khoãng trời xanh của mình đang dần mất đi... Mỗi sáng ngồi ở góc nhỏ quen thuộc, chỉ còn thấy một khối bê tông lù lù chắn cả tầm nhìn. Thế là cảm giác nhẹ nhõm với những bông hoa mới nở chào ngày mới dường như cũng mất..., buồn!
Đêm với tiếng lách cách của xe mì gõ; tiếng mưa rơi lắc rắc, lâm râm...
Đêm đang trở mình về sáng. Tiếng xe quen thuộc của người giao báo sớm, thế là ngày mới đã bắt đầu...
Dậy thôi!

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Rối!!!

Có lần hỏi con gái:
_ Đếm vần giùm Mẹ chữ "loẹt quẹt" đi!
Ngẫn người một chút, cô nhỏ cũng đọc trơn tru.
_ Chi vậy Mẹ?
_ Ừ, thì lúc nãy Mẹ muốn viết từ đó nhưng hơi nhầm một chút.
_ Xời ơi, bây giờ ai còn dùng mấy từ đó nữa! Mẹ cứ viết "lẹt xẹt" có gọn hơn không?
_ Không dùng là sao?
_ Chứ Mẹ không để ý à, mấy từ "khúc khuỷu", ngoằn nghèo", "luýnh quýnh".... bây giờ tụi nhỏ không viết nữa đâu!

Ừ nhỉ, nghĩ nghĩ cũng đúng! Bây giờ cái ngôn ngữ chat của tụi nhỏ hình như đã ăn sâu đến mức đọc một vài truyện ngắn gần đây cứ thấy dị dị, gai gai cả người với lối viết ... thật trần sì, dung tục. Chẳng phải mình khó tính nhưng cái cảm giác bực bội hình như cứ theo mình với lối viết "quá thực" ấy, làm cho cái thú đọc truyện cũng bay đi ít nhiều. Không còn háo hức, không còn những nôn nao giành nhau được đọc trước một quyển truyện hay như những ngày còn nhỏ.

Văn viết thì ít nhiều cũng có sự trau chuốt, thế nhưng bây giờ hình như không còn mấy sự khác biệt giữa nói và viết.


“Em mà nói điêu thì người iu em chết”;
“Đồ thần kinh dẫm phải đinh”;“Người chị Hồng gầy đét như con mực khô, tay chân lúc nào cũng khòng khèo nhìn vào ngứa mắt quá chỉ muốn nắn lại cho ngay ngắn”; “Dẹp mẹ hết đống đàn bà con gái đi. Rách việc. Mệt người”...

Thế đấy, có khó chịu khi đọc những câu văn như thế không? hay là chỉ tại mình già rồi nên đâm ra khó tính??? Ôi sao lại nhớ những câu văn nhẹ nhàng, từ ngữ trau chuốt của chị Gió, chị Yến , Uyển Văn.... thế này!!!