Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

hững hờ ...


 Hững hờ đóng gói nỗi buồn
Gửi về một miền xa lắc
Nơi ngày thì qua thật vội
Mà đêm ... sao cứ ngút ngàn

Hững hờ em nhặt lại mình
Này môi , này mắt long lanh
Đâu rồi tiếng cười ngày cũ
Giòn tan vỡ ánh trăng thanh ...

Kỷ niệm nát nhàu , hờ hững ...
Như hương tóc nhẹ bay đi
Chẳng làm tim ai thao thức
Chẳng làm rạo rực đêm dài ...

Tình yêu không thể đi vay
Xếp nỗi cô đơn vào ngực
Xếp mong chờ vào vô thức
Em hờ hững đi qua
Ngày tắt nắng rồi ...

Vừa nhận được một thiệp mời cưới ở Dinh Độc Lập . Chẳng lẽ ở nơi này cũng kinh doanh nhà hàng rồi sao ta ????

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

đêm ...

Đêm
hoa Dạ Lý Hương
ngào ngạt ...
vầng trăng non
như miệng mỉm cười

Đêm
gió khẽ khàng
mơn man ...
tiếng nhạc xa
dìu dặt ...

Đêm
chợt thức trong ta
thời hai mươi tuổi
có người ôm đàn
ngang ngõ
hát tình ca ...

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

lại cuối tuần ...

mong manh ...

Buổi sáng , đi chợ ngang nhà thằng em họ ; nó cười xởi lởi gọi " chị vô uống cafe với em chị !". "Thôi , hôm nay không đi làm à ?" " Dạ , em nghỉ!".

Buổi trưa , nghe hàng xóm lao xao ; bước ra xem có chuyện gì thì hay tin nó bị đột quỵ, đã đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cứ bần thần cả người , nhớ lời mời cafe của nó mới sáng nay ...

Tối , xe bệnh viện đưa nó về . Run rẩy cầm cây nến ai đó đưa cho " thắp đèn lên đưa em nó vào nhà con ạ !".

Ôi chao , sao mà cuộc sống quá mong manh ...

Sao mà mong lắm hai chữ BÌNH YÊN ...

Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010

Mỗi Ngày Một Đóa Hoa


    Em ơi vườn nở đóa bình minh, anh hái cho em , nhé : "tặng Mình". Em mở mắt ra, đừng nhắm nữa; để nhìn hoa , nói :"Em thương anh!"

    Ôi chao từng sáng, từng mai sáng, anh thủy chung lòng em-quý-yêu. Nếu có một mai là buổi tối, thương nhau mình nghĩ: “Mới Ban Chiều”.

    Là ngày đang mở, ngày chưa khép. Anh, trái tim này: một Đóa Hoa! Có thể sáng mưa, hoa chẳng có. Có khi Đông giá, biết đâu mà…

    Trái tim anh mãi Hoa-Tâm-Sự, anh nói cùng em Lời-Dấu-Yêu. Anh cúi hôn môi em chúm chím, là hoa, thương lắm, nói chi nhiều?

    Em ơi vườn nở đóa Bình Minh, anh hái cho em, nhé: “tặng Mình”. Hãy mở vòng tay ra đón nhận, nói thầm cũng được: “Em Yêu Anh!”

    Dám lắm một mai trời đất khác, chúng ta đi lạc Cõi Thiên Đàng. Chúng ta đi tới Bình Minh Mới, lặng lẽ đứng nhìn xuống Thế Gian.


Trần Vấn Lệ

Sáng nay lòng nhẹ như cánh bướm
Vơ vẩn cùng thơ của người dưng ...

mỗi ngày đi qua phố , hân hoan vào đám đông ...

Cắm trong bình là hoa , vứt ra ngoài thành rác ! Tiếc thật !

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Ngồi dạo blog từ sáng đến giờ , ngưng thôi để đi nấu cơm ! Bỏ đói chồng con thì 8/3 cũng hổng đủ cứu "người phụ nữ" này đâu há !!!!

Và như thế tôi sống vui từng ngày Và như thế tôi đến trong cuộc đời Ðã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi ... .

Người đi ngang ngõ


Bà cụ không biết bao nhiêu tuổi , chỉ thấy là  già lắm rồi; cái lưng thì còng xuống như muốn gập đôi; cái chân khập khiểng bước cao , bước thấp phải tựa vào cái xe đẩy mới đi được.
Mỗi chiều , bà cụ lại đẩy cái xe vào trong xóm , cất tiếng rao khàn đục :" Ai ve chai ....!!!". Tiếng rao nghe sao mà buồn , mà mệt mỏi ! Gọi bà cụ lại để dọn mấy cái đồ bỏ đi , ái ngại khi cầm vài ba ngàn bà trả ;"thôi con cho bà đó!", và "cám ơn cô !".
Thế thôi , bà cụ chỉ là một người đi ngang ngõ mỗi chiều; nghe tiếng rao của bà quen thuộc như là một phần sinh hoạt của xóm . Chắc cũng tại mình quá vô tình nên chưa lần hỏi "Bà ơi , sao bà già thế mà vẫn còn đi bán chi cho cực vậy ?". Mỗi lần gặp Bà cũng chỉ mỉm miệng cười chào như gặp một người quen trên phố.

Hôm dọn nhà , tiếng là cho Bà mấy bao quần áo cũ nhưng mình cũng thở phào vì thiệt tình không biết giải quyết nó làm sao . Đứng cà kê chút mới biết thêm Bà đang sống với đứa cháu ngoại mười ba tuổi. " Tui nghỉ bán thì lấy gì hai bà cháu ăn , cô ơi!". Sao lúc ấy cũng chẳng hỏi thêm gì như con cái Bà đâu ? nhà Bà ở nơi nào ??? Có thật mình không là người nhiều chuyện hay là mình quá vô tình nhỉ ?
Ra Tết , Ox nhắc "sao em không dọn mấy thùng vỏ lon đi cho sạch nhà"; lúc ấy mới sực nhớ Bà cụ đâu sao không thấy vào xóm nhỉ ? Ừ , chiều chiều chờ tiếng rao của Bà nhưng chẳng nghe đâu . Hay Bà bệnh ? hay Bà có chuyện gì rồi chăng ? Tự dưng thấy lo lo , buồn buồn ... Bà chỉ là một đi ngang ngõ thôi mà , mình vô duyên thật ! Hỏi mấy chị hàng xóm cũng chẳng biết gì hơn ! Haizzzzz ! Đành phải gọi một chị buôn ve chai khác để dọn dẹp nhà thôi vậy !
Vừa bán , vừa buôn chuyện hỏi về Bà cụ xem chị có biết . Chị chỉ biết nhà Bà tận trên Đông Thạnh , còn không biết Bà có đau ốm gì không . "Ui! cứ tưởng Bà ở gần đây ! Xa thế rồi làm sao Bà xuống tận đây ?" " Bả đi xe bus , cô ơi ! Hai chuyến lận !".
Với cái lưng còng gập như thế ? Với cái chân khập khiểng như thế ? Mỗi ngày bốn chuyến xe bus đi , về ??? Ui chao ! Tự dưng thấy ngớ ngẩn những lời than thở , nũng nịu của mình với chồng chỉ vì " em phải đi bộ qua chợ đó!" hay " hôm nay em lau cả cái nhà đó , giỏi hông ?" ...
Hôm nay , ngày mai ; hoa hồng được bán khắp nơi để tôn vinh những người phụ nữ . Còn Bà ? Một cành hoa thôi cũng quá xa xỉ với mớ ve chai Bà khó nhọc mua được . Có phải sáo rỗng quá không khi vui vẻ để nghĩ về "ngày của chị em phụ nữ chúng ta" ???
Mong sao chiều nay  được thấy lại Bà đi ngang ngõ với tiếng rao mệt mỏi , buồn buồn ...