Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Lại cà khịa cho vui!

Hôm qua chủ nhật, lại có gia đình thằng em đến thăm nên bà chị dâu này cũng muốn làm cái gì ngon ngon chút. Thế là vào chợ ngó ngó, ngắm ngắm; chẳng biết nấu gì. Trời nắng nóng thế này thì thôi, nấu món gì chua chua cho dễ ăn vậy. Có con nít nên cũng chẳng ham chọn cá, thế thì mua thịt vậy. Nhớ lâu rồi có xem trên tivi dạy món này, hôm nay thử làm xem sao! Thế mà ai cũng khen nức nở, ngồi trên nhà mà mùi thơm của nó cũng đủ làm bao tử cồn cào rồi. Không ngờ nấu cũng dễ mà lại ngon thế, có bạn nào muốn thử trỗ tài đãi cả nhà không nào?

LẪU BÒ NẤU MẺ.

Nguyên liệu: Thịt bò nạm, mẻ , sả băm, sả cây, 1 củ hành tây lớn, nửa trái thơm, rau muống chẻ, rau chuối, giá sống và ít rau thơm. Ăn với bún tươi.

Sơ chế: Thơm xay nhuyễn (hay bằm nhỏ) một nửa, xắt lát mỏng nửa còn lại.
              Thít bò xắt miếng vừa ăn, ướp thơm băm nhuyễn ( cho mau mềm), gia vị,           tỏi và dầu ăn. Để lâu cho thấm gia vị.
              Sả cây cắt khúc, đập giập. Hành tây xắt múi cam. 
              Mẻ lượt lấy nước.

Nấu:   Phi thơm sả băm và tỏi; cho thịt bò vào tao đều cho bớt mùi nồng của bò.
           Cho sả cây , thơm và mẻ vào, sôi lên bớt nhỏ lửa hầm mềm. Thêm nước vào khi hầm , nhớ vớt bọt.
           Nêm thêm đường và tí nước mắm.

Chỉ cần hầm sơ rồi tắt lửa. Trước khi ăn khoảng 30 phút mở lửa lại cho bò mềm .
Trụng bún tươi cho bớt chua trước khi cho nước lèo vào.
Nếu nhà có người già hay cần bồi dưỡng đặc biệt cho học trò đang học thi, có thể thêm thịt bò tái khi ăn, bảo đảm đủ dinh dưỡng .
Nước lèo phải chua chua, ngọt ngọt; khi ăn có thể nêm thêm tí nước mắm ngon. Mùi thơm của sả và mẻ làm kích thích thêm vị giác đó!

Chưa quen chỉ dẫn nên hơi lúng túng, lại chẳng có hình ảnh gì cho hấp dẫn cả ! Bạn nào hứng thú có thể hỏi lại nha! Thử một lần xem nào!!!

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Bỗng dưng muốn... viết!


Mà viết gì bây giờ nhỉ?

Màn hình cứ nhấp nha nhấp nháy. Nhạc thì ra rã hết bài này đến bài khác, bài nào hay hay thì lại chăm chú nghe ca từ rồi lẩm nhẩm hát theo... Cái đầu rỗng tuếch thế kia thì viết gì bây giờ! Bỗng dưng... chán viết!

Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi vui tươi
Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi ngậm ngùi...

Ta là ai mà yêu quá đời này...

Bỗng nhớ lại một cuộc gọi bất ngờ sáng nay. " Chị ơi, em là Cún Con nè!". Ngạc nhiên và thật vui. Cô nhỏ Cún bặt tin cũng nửa năm rồi chứ ít gì, mỗi lần dạo Mult cũng ghé vào nhà cô nhỏ để lại vài câu thăm hỏi. Nhà cô nhỏ vắng tanh, lạnh lẽo; nghe kễ Ba đang bệnh nằm viện nên cô phải tất tả vừa đi làm vừa nuôi bệnh nên chẳng còn rảnh rỗi cho Mult. Thế mà cô nhỏ vẫn còn nhớ mình dù hai chị em chưa gặp nhau lần nào. Thế mà cô nhỏ vẫn ân cần thăm hỏi dù đúng ra cô nhỏ mới là người cần được quan tâm, chia sẻ hơn mới phải.

Tạm biệt cô nhỏ vẫn với những lời hẹn hò off với nhau như có lần đã chat cùng, nhưng không biết khi nào mới gặp. Bỗng thấy vui vui trong lòng vì đâu phải lúc nào mình cũng lạc lõng giữa cái chốn tấp nập này đâu! Lại lang thang vào Mult, lại trải lòng với những bài viết , những câu note của bạn bè, vui có mà nặng lòng cũng có... Lại bắt gặp đâu đó một chút quan tâm, chia sẻ để thấy một buổi trưa oi nồng, vắng lặng bỗng đi qua thật nhẹ...

Hãy cứ vui chơi cuộc đời.
Hãy cứ vui như mọi ngày.
Bên trời còn nắng lá trời còn xanh.
Phố còn người đông rồi quên rồi quên...

( Ca từ trong những bài hát của TCS)

Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi vui tươi. Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi ngậm ngùi... (TCS)

Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010

Ai mang bụi đỏ đi rồi...

Mùa phượng rực rỡ trong những cánh hoa xinh màu hồng yêu thương.

Mùa phượng tuyệt vời trong những bước chân áo trắng ngọc ngà thơ dại.

Mùa phượng dấu yêu vô cùng cho những kỷ niệm, những chia ly xa cách và một thời rong chơi bên sách vỡ.

Mùa phượng dễ thương với những tiếng ca thơ ngây, còn lạc những âm thanh vang vọng cuối cùng của một điệp khúc...

Mùa phượng cháy lòng, day dứt mãi một khúc ca xưa...

"Ai mang bụi đỏ đi rồi..."


( Xin một chút bụi đỏ từ sân trường rưng rưng của bạn minhtmap về nhà nè! Cám ơn bạn!)

Thứ Hai, 10 tháng 5, 2010

The Happy End


Con gái ngồi soạn tủ sách cũ của Mẹ ; lựa lựa chọn chọn , lấy ra cất vào hết quyển này lại quyển khác. Chập sau nghe tiếng con hỏi :

_ Mẹ ơi , quyển này hay không ?

Mẹ nhìn quyển sách không dày lắm , giấy đã ố vàng chữ đen nhem nhuốc ( đa số sách của Mẹ đều thế mà , có được giấy trắng tinh , láng bóng như bây giờ đâu!). "Mùa tôm", một tiểu thuyết Ấn Độ .

_ Dĩ nhiên là hay rồi !
_ Viết về chủ đề gì ?
_ Tình yêu .

Chọn cho mình một góc nhà thoải mái , con gái say sưa với câu chuyện tình yêu của anh chàng Parikutti và cô bé Karuthamma ở một ngôi làng bên bờ biển .

Chiều , con gái im lặng cất truyện vào tủ, không láu táu bình phẩm như mọi khi.
_ Con không thấy hay à ?
_ Hay , nhưng buồn quá ! Con mà biết buồn thế con không xem đâu! - Con gái phụng phịu.
Lặng im một chút nhỏ lại nói :
_ Con chỉ thích những câu chuyện có happy end thôi !

The Happy End , nói theo mình là những câu chuyện "có hậu"; ai mà không thích những kết cục vui và hạnh phúc hả con ? Nhưng cuộc đời có trăm nghìn chuyện vui buồn , mình đâu thể nào biết được rồi mình sẽ có được một cái kết "có hậu" hay không ? Con gái chưa va chạm nhiều , chỉ giận hờn bạn thôi mà đã về nhà tấm tức khóc ; thế thì làm sao con cứng cỏi hơn trước những khó khăn con sẽ gặp phải trong cuộc sống ? Mẹ nhiều lần suýt soa cảm phục trước những bạn trẻ giỏi giang , vượt qua nghịch cảnh để vươn lên làm chủ số phận, cứ ước ao "phải chi con mình cũng giỏi như thế , năng động như thế !".
Con gái đã lớn , Mẹ biết bây giờ con không cần những chăm bẵm , ôm ấp như những ngày thơ. Mẹ chỉ muốn con hòa mình vào cuộc sống này với cái nhìn tỉnh táo hơn , có những lựa chọn đúng đắn hơn cho riêng mình . Có happy end hay không cũng một phần do tự bản thân mình quyết định . Con hạnh phúc vì con vẫn còn có gia đình bên cạnh , yêu thương và cổ vũ cho con .

Đừng mong chờ những câu chuyện luôn là happy end , phải biết chấp nhận cả những kết thúc buồn và đau khổ. Những giọt nước mắt sẽ giúp con hiểu hơn về đau thương , mất mát... và giúp trái tim con biết rung động , biết thông cảm , sẻ chia ...

Còn bây giờ , hãy cứ rơi nước mắt cho một chuyện tình bi thương trong tiểu thuyết ; những câu chữ nhẹ nhàng , sâu lắng ; những đam mê thật trần tục nhưng cũng thật "đời" ... 

Một buổi chiều nhẹ nhàng , lẩn thẩn cùng con gái ...

Thứ Sáu, 7 tháng 5, 2010

bâng quơ ...

Em ho làm nũng đấy,
Vội gì mà anh lo
Ánh mắt nhìn tha thiết
Em muốn ghi vào thơ
Để khi xa , nếu ốm
Không thuốc nào chữa lành
Trang giấy xưa tìm lại
Ánh mắt nhìn của anh ...

Bệnh , nằm vùi mấy ngày ... Thấy chồng cơm bưng , nước rót ; lo lắng , hỏi han ... ; chợt nhớ lại bài thơ này , đã đọc được từ rất lâu rồi . Cũng cảm thấy vui vui , cũng cảm nhận mình đang hạnh phúc ...

Trưa , nằm xem bộ phim Hàn Quốc " Người tình của chồng tôi"  ; một người chồng lý tưởng trong mắt mọi người , lại ngoại tình với cô bạn thân của vợ . Một gia đình tan vỡ chỉ vì " sống với nhau mười mấy năm , anh cảm thấy nhàm chán với ngay cả khuôn mặt em , với những chăm sóc thường ngày em dành cho anh ... " . Có phải đàn ông thường như thế không ??? Chợt cảm thấy hạnh phúc sao quá mong manh ...

Có phải
lo toan là của ngày
rủi may là của phút
tình yêu tích tắc từng giây

Có phải
hạnh phúc là những gì còn lại
sau mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây ?