Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Bye!!!

Tui mê Pháp. Mê từ lúc còn nhỏ xíu với những quyển truyện tranh Pháp, những bộ phim với giọng Pháp dòn tan, những ca khúc Pháp nghe mãi đến già rồi vẫn chẳng thấy chán...

Mê Pháp đến nổi hai bà chị học tiếng Anh nhưng đến lượt tui thì cứ nhất định chọn học tiếng Pháp khi vào Đệ Thất, chỉ để được cong lưỡi phát âm những từ tiếng Pháp thật hay. Để phải bỏ phí bao nhiêu năm học hành vì... có sử dụng gì đâu nên quên cũng gần hết mất rồi! Để phải lụm cụm vào các trung tâm học lại tiếng Anh, làm học trò già  khi mấy nhóc bắt đầu học ngoại ngữ...

Mê Pháp nên cũng mê luôn cả Đội Tuyển Pháp khi bắt đầu biết xem bóng đá, nhất là cái trận Pháp - Brazin năm 86- đẹp ơi là đẹp, hay ơi là hay..., để thấy mình chọn "thần tượng" cũng đâu có lầm!

Và rồi khi "thần tượng" đăng quang năm 98, năm 2000; ui, mê chết đi được ấy! Mê cả cái đầu trọc của thủ môn Barthez, mê cái đuôi gà vàng óng của Petit, mê nhất là anh chàng khổng lồ Blanc với cái hôn ngộ nghĩnh trước mỗi trận đấu...

Mê cả cho đến tận bây giờ, cho dù ĐT phải rời cuộc chơi sớm năm 2002 hay là Á Quân năm 2006...

Mấy ngày nay ĐT lại ì xèo những chuyện không vui; hai trận đầu chán chết đi được và ai cũng biết sẽ có một kết cục buồn nhưng sao tui vẫn mong có một phép lạ thần kỳ nào đó..., biết đâu được!  Thích thì mơ thế thôi nhưng thật ra cũng đã kém phần hứng thú với Pháp mất rồi, không chỉ vì đá dở hay những trò lộn xộn bên trong; mà chán chỉ vì... ĐT năm nay chả có anh chàng đẹp trai nào cả!

Thôi thì chia tay sớm vậy! Mong là sẽ có một ngày gặp lại ĐT trong mơ, biết đâu!

Thót tim với Đội Tuyển Mỹ, cuối cùng cũng được thở phào!!!! :D

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Nhớ Nội...

Tối qua hơi khó ngủ, chỉ tại vở cải lương San Hậu trên tivi. Lâu lắm rồi không xem lại cải lương.  Mấy bộ phim Hàn dài tập, mấy bộ phim Mỹ hấp dẫn trên HBO, cinemax, ... cứ làm mình mất cả các buổi tối dán mắt vào màn hình. Tối qua, bộ phim Hàn vẫn xem hàng ngày đã hết giờ, phim Mỹ  chẳng có gì hấp dẫn, anh xã lại chưa về nên chưa "yên tâm nhắm mắt"; cái remote cứ được bấm lên, bấm xuống ; chuyển kênh liên tục và... cái tuồng cải lương xưa ơi là xưa này lại làm mình mất ngủ !

Chỉ là một vở tuồng cổ lấy tích tận bên Tàu, tích tuồng thì cũng đã thuộc làu, có gì mới đâu mà phải làm mình trăn trở! Chỉ tại mình nhớ Nội thôi! Tự dưng xem cái ông Tạ Ôn Đình mặt rằn ri thấy ớn, dũng mãnh, tài giỏi là thế ; cái ông Tạ Thiên Lăng gian hùng là thế , dám mưu sự giết vua đoạt ngai vàng, vậy mà cứ khóc hu hu vì bị chị la mắng; mình lại nhớ Nội cười thật to và nói: " Vậy mới hay! Cắt dây bầu, dây bí; có ai cắt dây chị, dây em!"

Khi Ngoại từ Nha Trang vào Sài Gòn sống, nhà Ngoại cũng gần nên từ lúc đó cái tủ sách của Ông Ngoại làm mình mê mẩn. Và thế là tối tối, những quyển truyện Tàu mỏng mỏng được mình đem qua nhà đọc cho Nội nghe. Bà Nội mắt đã lòa, nằm võng lắc lư nghe cháu gái đọc truyện thật thích thú. Thỉnh thoảng cũng có thêm Bà Năm, Bà Bảy,... cũng đến nghe truyện. Các Bà cùng têm trầu nhai bỏm bẻm, cùng bình phẩm những câu chuyện từ tận đời Đường, đời Tống,... tít tận bên Tàu! Nào Vạn Huê Lầu, nào San Hậu, rồi Địch ThanhThoại Ba Công Chúa, Tiết Nhơn Quý khi chinh Đông khi lại chinh Tây...

Con bé lúc đó đọc say sưa và cũng mê luôn các câu chuyện cổ, mê luôn cái mùi trầu cay cay của Nội. Mấy Bà thì cứ têm trầu xong là ăn ngay, còn Nội không còn răng nên phải ngoáy trầu cho nát mới ăn được. Con bé kiêm luôn cái việc ngoáy trầu thích thú đó, cứ nghịch ngơm với Ông bình vôi và con dau cau sắc lẻm để bị đứt tay không ít lần! Tuổi nhỏ lúc đó sao mà đơn giản, chỉ quẩn quanh với những cuốn sách và cái ô trầu!

Rồi tivi cũng bắt đầu thịnh hành, tối tối Nội được xem những vở cải lương thay cho những cuốn sách cháu Nội đọc.   Cháu cũng bắt đầu mê phim, mê kịch mà không qua nhà Nội thường xuyên. Cháu cũng đã lớn để không còn mê cái ngoáy trầu của Nội, chỉ qua ôm Nội mỗi lúc bị Má la, để được Nội dỗ dành như lúc còn con nít!

Rồi cháu nội đi lấy chồng. Nội vẫn hay bỏm bẻm nhai trầu khen thằng cháu rễ hiền, ngoan. Cái mảnh sân Nội trồng vài cây cau, dăm dây trầu được Nội chia ra cho cháu cất nhà. Bao nhiêu là cháu Nội, sao Nội thương đứa cháu gái chưa chăm sóc cho Nội được ngày nào vậy, Nội ơi??? Ngôi nhà nhỏ- tổ ấm của riêng mình- được xây lên đơn sơ, giản dị; Nội bảo: " an cư thì mới lạc nghiệp mà con, từ từ vun đắp thêm lên!". Nội rờ rẫm từng cái vách tường, từng cái ngạch cửa; lầm bầm chê "thằng thợ tô tường ẩu quá nè, rờ nhám xàm!" làm ai cũng bật cười; "sáng mắt như mình mà nhìn không ra để Nội mù mà biết được!".

Sắp đến ngày giỗ Nội rồi, con lại nhớ cái mùi cay cay từ ô trầu của Nội; cái mùi con quá thân quen mỗi khi ôm Nội mà nhõng nhẽo, mà vòi vĩnh... Con nhớ những câu hát ru con học được từ Nội, nhớ giọng hát ru sao mà da diết... Nhớ Nội quá, Nội của con ơi...

( Xin những chiếc lá từ nhà Bạn Trangluong, cám ơn Bạn xinh đẹp nhiều!)

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Yêu thương là gì em nhỉ???



Đó là tựa đề của một quyển sách trong loạt sách cho các em nhỏ mùa hè, chưa xem chưa biết sách viết gì nhưng cái tựa đề lạ lạ nên thấy hay hay và... bỗng muốn dừng lại chút thôi, ngẫm nghĩ...


Với mình, một phụ nữ bình thường chỉ biết nhắm mắt thấy chồng, mở mắt thấy con; đoạn đường quen thuộc nhất chỉ là từ nhà ra chợ, xa hơn tí là ra tới cái siêu thị Big C Hoàng Văn Thụ thì những cụm từ hoa mỹ "yêu Tổ Quốc", "yêu nhân dân"... gì gì đó , thú thật là không dám lạm bàn rồi! Cái gia đình bé xíu xiu đã là tất cả với mình, nói thế thì mình có là người ích kỹ hay quá tầm thường không nhỉ? Thôi thì cũng mở mắt nhìn quanh, xa hơn cái góc bếp của mình tí đi vậy há!

Yêu thương là gì em nhỉ? Có phải yêu thương là hình ảnh Má cả đời vất vả; vừa là Ba dạy dỗ, vừa là Mẹ chăm nom? Má rời Nha Trang vào Sài Gòn làm dâu trong khi Ba vẫn làm việc ở Nha Trang. Khi đã có chút hiểu biết, con gái vẫn hay thắc mắc hỏi Má:" sao Ba đi lính ở Nha Trang, Ông Bà Ngoại cũng ở Nha Trang mà Má con mình lại ở đây ?". Má chỉ cười: " Thì Ba đi xa cũng phải có người ở đây chăm sóc Nội chứ!". Rồi Ba đi học tập, Má lại một mình tần tảo nuôi bầy con nhỏ, chăm sóc Nội già. Cả tuổi trẻ của Má trôi qua trong nhọc nhằn nhưng Má vẫn không luyến tiếc. Có phải vì tình yêu Má dành cho Ba nên sẳn lòng chấp nhận???

Khi Ba được về với gia đình, những định kiến, phân biệt...của xã hội làm Ba trở nên dễ cáu gắt, nóng giận. Thế nhưng chỉ cần có Má bên cạnh là Ba có thể dằn lòng lại ngay. Mỗi khi Má bệnh, cái hình ảnh Ba lăng xăng đi hái từng nắm lá xông, Ba ngồi kiên nhẫn đút từng cây củi nấu cho Má nồi cháo nóng, Ba nhẹ nhàng , nhỏ giọng nhắc Má uống từng viên thuốc... , làm con gái cứ mơ sau này chồng mình cũng chăm sóc mình như vậy! Lại tự hỏi Ba yêu Má hay chỉ vì cái nghĩa vợ chồng???

Mấy chị em đã tổ chức cho Ba Má một "đám cưới vàng", Ba Má bảo là bày đặt nhưng chắc trong lòng cũng vui lắm. Thỉnh thoảng Má gọi điện về bảo " chịu hết nổi Ba mày, càng già càng khó chịu; thế này..., thế nọ..." nhưng khi nghe mấy chị bảo bỏ Ba ở nhà về chơi với con thì lại giảy nảy "ai lo cho ổng bây giờ!". Ba thì cứ cằn nhằn " Má mày ..." nhưng rồi lại lăng xăng pha cafe cho Má, chở Má đi chùa ngay! Con gái chỉ biết cười trừ khi nghe Ba Má than phiền về nhau, "hơn 50 năm rồi, quen quá thì chịu thêm chút nữa đi Má ơi!" Nghĩ cũng ngộ ngộ, vui vui!

Yêu thương có phải từ những điều thật nhỏ ấy? Yêu thương có phải là khi chúng ta thật sự nghĩ cho nhau? Thế thì yêu thương thật đẹp phải không em???