Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Ngày vi vu, vui...


Cứ "đến hẹn lại lên", mỗi năm bọn mình lại gặp nhau một lần; lại quay về với những ký ức dễ thương; lại là những cô học trò nhỏ quay quần bên Thầy Cô - như ngày nào cả bọn điệu đà áo dài trắng trong ngôi trường lá trúc...
Năm nay vẫn chỉ là 5 gương mặt quen thuộc của bọn mình, "không tìm thêm được đứa nào à? buồn quá vậy?". Có thêm Diệu Huyền và Phụng học chung từ lớp Sáu, lần đầu biết đến ngày họp mặt này nên cũng hớn hở tham gia. Thầy Cô mỗi năm mỗi già, học trò thì cũng có khác chi đâu, mấp mé 50 cả còn gì!!! Thế nhưng bên Cô mình vẫn có cái ngại ngùng, có cái nũng nịu như cô trò nhỏ năm nào. Cả bọn xúm xít quanh Cô Ngoạn, Cô dạy Văn từ lúc mới bở ngở vào trường năm lớp Sáu và năm cuối cấp của thưở học sinh. Cô Song Thu, Cô Hồng Cúc, Cô Thúy Hòa, Thầy Đinh Em... Thật vui mừng biết bao khi thấy các Thầy Cô của chúng ta đã cao tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn, khỏe mạnh và trí nhớ- thật tuyệt vời khi Thầy Cô không quên bọn mình dẫu đã bao nhiêu khóa học sinh đã lần lượt đi qua...




5 đứa bọn mình bên Cô Thúy Hòa, Cô Song Thu, Cô Hồng Cúc



Với Cô Ngoạn và Phụng, Diệu Huyền - 2 cô bạn từ lớp Sáu

Cũng có chút buồn là năm nay các chị lớp lớn không về cùng mà tổ chức một ngày vui khác, bây giờ thì chỉ còn Võ Thị Sáu chứ không phải Lê văn Duyệt như mình mong muốn. Thôi thì yêu trường, yêu Thầy Cô thì nghĩ chi đến chuyện phân chia cho thêm nặng lòng... Năm nay có cả những chàng khóa dưới cũng đến tham gia, trường không còn là trường nữ thì cũng phải để mấy em nam sinh về thăm Thầy Cô chứ! Cũng tay bắt, mặt mừng; cũng tíu tít nhắc chuyện ngày xưa...



Với Anh Tuấn, khóa nam sinh đầu tiên của trường- người bạn của Hoa Cườm Thảo. Gặp em lại nhớ đến Khoa...




Vừa vui vừa được quà, chỉ có 10 phần quà thế mà mình may mắn chộp được một, hihi
Ngày vui rồi cũng qua, lưu luyến bịn rịn hẹn nhau lần sau sẽ lại gặp. Mong Thầy Cô vẫn luôn khỏe mạnh để những lần sau chúng em vẫn sẽ là những đứa trò nhỏ quay quần bên Thầy Cô; cùng cười vui như quên hết những vất vả cuộc sống đời thường...
Buổi chiều, lần đầu tiên đến quán Đo Đo - chỉ mới biết qua những trang văn của Nguyễn Nhật Ánh. Cũng là 5 đứa bọn mình và một lý do- sinh nhật.



Có lẽ hôm ấy mấy bạn trẻ trong quán thật ngạc nhiên với những người bạn già tụi mình, những người bạn đã gần 40 năm vẫn còn nắm tay nhau, cười rộn ràng cùng chúc câu sinh nhật vui vẻ!!!
Tao cám ơn tụi bây thật nhiều, Liên Tâm, Kim Tư, Bích Phương, Lệ Thủy- dù tụi mình không thường gặp nhau nhưng vẫn nhớ về nhau, nhớ về những ngày cùng đi bộ về buổi tan trường với bao nghịch ngợm. Và bây giờ, nặng gánh gia đình vẫn dành cho nhau một ngày thật vui với Thầy Cô và với tao- trong ngày kỷ niệm sinh nhật thật ấm áp... Vẫn thế nhé, các Bạn của tôi ơi!!!





Về nhà lại có thêm một món quà sinh nhật, cười toe... hihi


Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

GIÀ ??!!??!!!

Trích đoạn phỏng vấn Céline Dion :
........
_ Năm 2008 là một cái mốc trong tuổi tác của Ce1line. Ce1line có sợ già không ?
_ Người ta quen gọi là già. Tôi nhìn ra đó là tuổi chín chắn, suy nghĩ chín chắn. Đó là một đặc ân, một quà tặng mà ta nên trân quý .

Vậy là mình cũng vừa được tặng quà sao ? Chao ôi món quà thời gian mà ai cũng phải nhận , có sợ hãi hay từ chối được đâu ... Ngẫm nghĩ lại câu trả lời của Céline Dion , tự dưng thấy ... mình cũng đã chín chắn hẳn ra sau hơn 40 năm cuộc đời .


Vâng , mình cũng đã đủ chín chắn để nhận ra mình đang có một gia đình tuyệt vời , mọi người thương yêu nhau và sẳn sàng san sẻ cho nhau . Cám ơn Ba Má , các chị em , cám ơn anh và các con thật nhiều ...


Mình đã đủ chín chắn để biết được giá trị của nụ cười , vì nó mang lại cho mọi người cảm giác thân thiện , và mình sẽ nhận lại rất rất nhiều nụ cười trên đường mình đã đi qua ... , để không còn cảm giác cô đơn , trống rỗng ...Cám ơn tất cả những ai đã và sẽ tặng dù chỉ 1 nụ cười ấm áp cho mình , để mỗi sớm mai thức dậy , mình vẫn dễ dàng cười với cả 1 nụ hoa ...


Mình đã đủ chín chắn để biết rằng cuộc sống không phải toàn màu hồng , nhưng lòng tin sẽ giúp mình đứng vững và vượt qua . " Không có thất bại , tất cả chỉ là thử thách " ( tự dưng nhớ ra mà không biết đã đọc được ở đâu ). Cám ơn những khó khăn , vấp ngã để mình được khôn ra ...


Và cũng đã đủ chín chắn để biết được sự tuyệt vời của lòng bao dung . Bao dung cho chính bản thân mình , để không còn quá khắc nghiệt khi phán xét một ai đó ... Có thể sau những lỗi lầm đều sẽ có một lý do . Cám ơn những ai đã từng làm mình bị tổn thương , để mình có thể tận hưởng được cảm giác nhẹ nhàng khi trút bỏ được gánh nặng của lòng ghen ghét , thù hằn ...


Đủ chín chắn để biết rằng không bao giờ được cay nghiệt , tàn nhẫn dù chỉ là lời nói . Một vết hằn trong tâm hồn luôn để lại vết sẹo xấu xí trong tim . Cám ơn những bài học giáo dục công dân mà mình đã được học trong trường học và cả ở trường đời...

Biết bao nhiêu điều mà khi đã đủ chín chắn mình mới có thể nhận ra ... Có thể mình đã có quá nhiều may mắn từ tình yêu thương của gia đình , sự ấm áp của tình bạn ..., để trái tim mình không chai sạn trước những nỗi đau . Có lẽ vẫn còn rất nhiều điều mình chưa kịp nhận ra , nhưng lòng tin sẽ luôn ở trong mình và ... thời gian sẽ giúp mình chín chắn hơn nữa để có thể nhận được những nụ cười yêu thương của tất cả mọi người ...

 

Xin được muôn lần cám ơn cuộc sống ...

Một entry cũ từ lúc mới làm quen với blog. Đang dần nhích lên cái ngày không còn là U50 nữa rồi, cảm nhận cái "già" hình như có khác ... Đọc lại để tự lên dây cót cho chính bản thân, haizzzzzzz !!!

đôi khi một người dường như chờ đợi , thật ra đang ngồi thảnh thơi ...