Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Thăm Đền Mandir.




Chị Lotus chở đi tham quan một ngôi Đền của người Ấn Độ. Ngôi Đền làm mình ngạc nhiên vì quá đẹp, quá tuyệt vời! Toàn ngôi Đền bằng đá trắng với từng đường nét chạm trỗ tinh vi, hoàn hảo của từng dáng điệu, từng gương mặt khác nhau. Và đặc biệt là hoàn toàn chạm khắc bằng tay, không dùng đến máy móc. Tiếc là không được chụp hình bên trong Đền nên chỉ ngắm cho no mắt mà không khoe cho mọi người cùng ngắm được. Bảy giờ chiều rồi mà nắng vẫn chói chang, hai chị em vừa đi làm về nên vẻ tươi tắn chắc bị bay mất ít nhiều. Tiếc là không có anh chàng Ấn Độ đẹp trai nào để nhờ chụp giùm cho hai chị em, thôi đành chị làm duyên cho em chụp, em làm điệu cho chị ngắm vậy :)))

Houston ngày mưa.

Mưa.
Tối trời, tối đất.
Cơn mưa lớn đầu tiên từ khi đến đây.
Cả tháng nay nắng chói chang, nắng đổ lửa; rát cả mặt mỗi khi bước ra đường. Nắng đến chín giờ tối mà vẫn còn nắng.
Mọi người gặp nhau chuyện vẩn vơ rồi cũng quay lại cái nắng khô người, nứt đất; cùng lo về một mùa bão lớn nếu trời vẫn nắng nóng.
Mừng quá, trời đã chịu mưa. Mưa cả mấy giờ đồng hồ, đất cũng mềm đi và con người cũng thấy vui hơn...
Đường phố vắng teo. Cửa hàng không có nhiều khách vào xem ngắm nghía như mọi ngày. Tha hồ mà ngắm trời mưa, mà nghĩ vẩn nghĩ vơ; mà nhớ người này chuyện nọ...
Cũng gần năm tháng rồi chứ có phải mới đâu, cuộc sống đã dần quen thuộc. Mỗi ngày, mỗi ngày với những người khách mới; những câu mời chào đã tuôn ra tự nhiên không còn ngượng nghịu. Mỗi ngày tự lái xe đi làm rồi tự cười mình " sao mà hồi đó mình lại không biết chạy cả xe máy vậy ta?".Vậy mà vẫn còn thích so sánh giá cả các mặt hàng, rồi suýt xoa tiếc rẻ...; vậy mà vẫn còn nhớ cái nhà cũ đến cả trong giấc mơ; nhớ hàng xóm, nhớ bạn bè; nhớ từng con đường, góc phố...
Chắc tại trời mưa nên lòng mình cũng đang mềm ra như đất...
Nắng đã bắt đầu lên...