Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Trời chuyển mưa đen thui mà không biết có mưa nổi không đây! Hôm nay cả hai mẹ con đều được nghỉ nên rủ nhau đi WalMart, thấy sắp mưa lớn lại sợ lái xe! Thôi ở nhà, mưa đi cho mát! Nắng hạn đã quá lâu, cỏ héo úa thấy thương!!!

Ngày không vui


Hôm nay thật buồn, thật nặng lòng...
Chỉ là chút trắc trở trong công việc, nhưng nó lại làm mình day dứt vì đã làm không tốt...
Thế mới biết chẳng có gì là dễ dàng, mình cần phải học thêm bao nhiêu là bài học cho cuộc sống...
Cửa hàng- nơi mình làm việc- với cả trăm mặt hàng. Từ quần áo, giày dép, túi xách... đến tủ, giường, bàn ghế và bao nhiêu là ly, tách, vật dụng gia đình... Có một ít là hàng mới còn phần lớn đều là đồ dùng rồi mua lại của công ty bán đồ cũ (quần áo) và các garage sale. Và còn có cả những người đến cho đồ cũ khi họ muốn dọn bớt vật dụng trong nhà ( phần này được đánh giá riêng vì nghe nói khi bán được sẽ dâng cho nhà thờ).
Ngày hôm kia, khi trông cửa hàng; có một người Mễ mua cái máy khoan ( dùng để đóng đinh trên tường). Mình cứ nhìn cái giá được đính trên món hàng mà tính tiền, vui vui vì bán được một món hàng không bị kỳ kèo trả giá. Thế nhưng khi nói chuyện với ông chủ mới biết món hàng đã bị đổi giá " em để giá cái máy đến 43$", trong khi mình thấy giá chỉ là $15.99!!! Haizzzzzz
Chưa hết chuyện, sau khi đi đảo một vòng cửa hàng "Ủa, mấy cái vỉ trắng trong góc đâu chị?", " Chị bán  rồi!" " Em đâu có để giá đâu, chị bán bao nhiêu?" "$1.99 một cái" " Rồi xong, em tính để lại để mình làm thêm kệ!" " Chị thấy có giá nên nghĩ là hàng để bán?"
Bị lừa lần hai! Cảm thấy thật buồn vì làm không tốt, lời xin lỗi sao mà thừa thải... " Không sao đâu chị ơi, ở các cửa hàng lớn có camera mà tụi nó còn ăn cắp nữa kìa. Biết thêm một cách ăn cắp của tụi nó để mình cẩn thận hơn!".
Dù không bị trách nhưng sao vẫn cứ thấy nặng lòng... Đúng là ở đâu cũng gặp người tốt và cả... kẻ xấu!!!!

Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011

Người mới

Hình con gái ở Universal - Florida

Đã viết Một tuần, Một tháng; đợi đến Một năm thì có vẻ quá lâu, sợ cảm xúc phai nhạt, ấn tượng ban đầu sẽ chẳng còn sâu đậm. Thế thì Nửa năm đi vậy, sáu tháng đâu phải là ngắn cho một người mới với bao lo toan bề bộn...

Muốn viết thật nhiều nhưng bây giờ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu... Từ cái nắng đổ lửa mà những ngày hè nóng bức ở Sài Gòn vẫn chưa từng có... Hay từ cái ngạc nhiên thích thú khi 8 giờ tối vẫn còn thấy ông mặt trời cười tươi rói... Và cả vầng trăng khuya to ơi là to, gần ơi là gần vào những ngày rằm, lúc 4 giờ sáng phải dậy đưa chàng đi làm... Thành phố về đêm sáng rực đèn, thế mà ánh sáng lung linh của trăng cũng làm mình  vẩn vơ, ngơ ngẩn...

Ngày thật dài nhưng qua thật là nhanh..., thoắt đó đã phải chắt lưỡi xuýt xoa "mới thôi mà đã một ngày...". Cuộc sống mới cũng dần ổn định, những lo lắng ban đầu cũng tạm nguôi ngoai. Houston rất nhiều người Việt nên cũng không ngỡ ngàng lắm và cũng nhận được nhiều quan tâm, giúp đở cũng như chia sẻ từ những đồng hương dù chưa hề quen biết. Thật ấm lòng!
Ở đây bước ra đường không gặp người Việt thì đa số là Mỹ đen và Mễ ( gọi chung những người đến từ các nước Nam Mỹ). Từ những câu chuyện và những lời cảnh báo, cứ nhìn thấy mấy anh Mỹ đen là cứ sợ. Vậy mà người chào mình đầu tiên lúc sáng sớm ra khỏi nhà là một anh Mỹ đen thui, cười khoe cả răng :) Có lần đi làm về gặp trời mưa, cứ lúng túng với cái gạt nước vì chưa kịp hỏi làm sao sử dụng. Vừa lái xe phải vừa đụng vào nó mới chịu gạt nước trên kính. Đến ngã tư phải quẹo trái, khi đưa xe vào làn xe quẹo trái chờ mãi mà đèn chẳng chịu xanh. Lúc ấy mới biết đèn hiệu bị hư, những xe khác đều đã rời làn để đi thẳng. Còn mình thì chẳng biết làm sao, xe cứ vun vút qua mặt thì làm sao dám ra khi chỉ mới tự lái xe có vài ngày. Chỉ muốn khóc thôi! Chợt nghe tiếng còi xe phía sau, quay lại nhìn thì thấy một anh đen đã quay xiên cái xe truck to đùng của anh ta để cản xe từ phía sau cho mình vào làn xe bên phải tiếp tục đi thẳng. Mừng ơi là mừng chỉ kịp đưa tay ra hiệu cám ơn thôi là chạy luôn. Sau lần đó, nỗi sợ mấy chàng đen cũng bớt đi nhiều; ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu mà!

Bây giờ thì ngày nào cũng tiếp khách, đa số lại là Mỹ đen và Mễ. Cửa hàng- nơi mình làm việc bán "used clothing", mình thường gọi là "đồ si-đa". Vì vậy khách hàng thường là những người không khá giả lắm để đi shopping ở các mall lớn. Mấy bà Mễ già không biết một câu tiếng Anh, mỗi lần đi là kéo cả gia đình cháu con lút nhút. Chắc là buổi trưa nóng nực, vào cửa hàng để hưởng chút cái mát của máy lạnh và biết đâu tìm được cái áo hiệu vẫn còn mới! Người mua xí xô tiếng Mễ, người bán xì xào tiếng Anh lỏm bỏm; thế mà vẫn mua bán vui vẻ, chào hỏi thân tình. Các chị Mỹ đen thì eo ui, cái mông cái ngực cứ ngồn ngộn; cả cặp bưởi vẫn cứ là nhỏ nếu độn vào!!! Khi trả tiền thì xem thật kỹ các discount, hỏi thật rõ ràng cẩn thận. Thế nhưng tiền thối lại thì chẳng thấy ai đếm lại bao giờ, cứ vậy mà cất vào; ngộ thật! Cũng là một cách để thể hiện lòng tin vào nhau, chắc vậy! Cứ nghĩ họ là "khách cheap"- như cách gọi của bà chủ - nhưng họ cũng thể hiện sự lịch sự của mình. Quần áo thử không vừa ý họ đều treo lại vào giá hàng, không vứt lung tung như mình nghĩ lúc mới vào làm. Chỉ có một lần mình phải dọn đồ từ phòng thử lại là của hai cô nàng Việt Nam từ trường dạy nail cạnh bên, haizzzzzzz

Sáu tháng- mái tóc chưa lần cắt đã dài đến thắt lưng. Sáu tháng- chưa dám vào tiệm nail để làm đẹp. Nhớ nhỏ Diệu xách giỏ tới nhà mỗi lần cần làm móng, tiền công chỉ là một bửa ăn sáng. Còn bây giờ, muốn làm đẹp bộ móng chắc hết nửa tháng tiền chợ; thôi ở nhà tự cắt dũa cho sạch vậy. Mấy nhỏ em bảo ai cũng như chị chắc tụi em thất nghiệp! Ừ, bà chị chưa quen với cách tiêu xài, đi ăn tiệm cứ tiếc tiến "tip" nên cứ chịu cực ở nhà loay hoay nấu nướng! Mỗi chủ nhật lại tất bật với cái xe Dimsum mà cứ lạ "sao thiên hạ đi ăn nhà hàng nhiều thế????"

Sáu tháng, hai đứa nhỏ đã ổn định chuyện học hành. Con trai còn lãnh được phần thưởng cuối năm học dù chỉ mới vào lớp ba tháng , con gái xin được tiền học của chính phủ nên Mẹ cũng nhẹ bớt nỗi lo. Cô nàng vừa đi làm vừa đi học nên cũng ít nhiều trưởng thành hơn, bớt đi "tính công chúa" như ngày trước.

Sáu tháng, để thấy Ba Má cười nhiều hơn; khỏe mạnh hơn để mỗi tối thứ bảy chị em tụ về xúm xít, quay quần tếu táo.

Sáu tháng... Rồi sẽ lại xuýt xoa " mới thôi mà đã một năm...sẽ đến một ngày trắng tóc, mới thôi đã một đời người." ( thơ HPNT )