Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Một ngày nghỉ.


Ngày nghỉ.
Định bụng sẽ nằm dài xem phim nè, thích thì cứ ngủ lim dim nè, không thèm làm gì cả chỉ nằm cho đã thôi...
Dạo một vòng xem báo, thăm hỏi bạn bè xong thì chợt nhớ có việc phải đi. Haizzz, thế là phải bước ra đường.
Đem giấy tờ đến bệnh viện bổ sung theo yêu cầu của họ để xin cái Thẻ Vàng cho hai vợ chồng. Đứng xếp hàng chờ đến lượt mình, nhìn quanh nhìn quất chỉ để hóng chuyện thiên hạ cho đở buồn. Sao hôm nay không thấy người Việt nào đến đây để ... có thể hỏi chuyện chút chút nhỉ, mình cũng học được nhiều điều từ những buổi nói chuyện tình cờ như thế đó. Anh chàng Mễ và bà Mỹ đen làm việc sao mà uể oải, ngày nào cũng phải giải thích cho bao nhiêu là người chắc họ cũng chán lắm đây!!!!
Rồi cũng xong. Rời bệnh viện tự dưng lại không muốn về nhà nữa. Thôi thì cũng đã ra ngoài, đi chợ luôn vậy. Hôm nay nghỉ để nấu món gì ngon ngon hú mấy đứa em cùng qua ăn cho vui luôn. Chợ Food Town gần bên, chợ này thì thịt rẻ nên vào mua thịt, trứng, sữa. Nhưng nấu món bò kho thì phải về chợ Mỹ Hoa - chợ Việt - để mua các loại gia vị , rau thơm của người Việt mà không chợ Mỹ nào có. Hồi mới qua đi chợ với Má, cứ cười Má sao mà mất công mỗi lần đi chợ phải đi mấy chợ, tội nghiệp Ba chở đi khắp nơi hao xăng. Bây giờ thì mình cũng phải mất công như thế thôi, đi chợ cũng là cái thú mà!!! :)
Rời chợ Mỹ Hoa, thẳng tiến WellsFargo Bank. Không cần vào trong, chỉ ngồi trên xe thôi cũng làm xong việc deposit. Thuận tiện thật, hay thật là hay luôn!!!
Ghé nhà Má mượn cái nồi lớn. Vẫn chưa sắm sửa đầy đủ vật dụng trong nhà, cái nào cần thì mới sắm thôi nên... cứ chạy sang nhà Má mượn suốt. Cũng may là ở gần Má nên cái tật ỷ lại không biết chừng nào mới hết đây!!!!
Đi một vòng vậy mà về đến nhà cũng gần hai giờ trưa rồi. Ướp thịt để đó, nằm chút đã!! Phải nghỉ ngơi chứ, ngày nghỉ mà :)
Bốn giờ, chuẩn bị nấu thôi. Món này phải hầm lâu mà. Vừa gọt cà rốt, lặt rau,... vừa xem phim. Bộ phim Hàn Quốc đang hấp dẫn nên tối nào cũng phải thức khuya, tối nay chắc lu bu dọn dẹp nên sẽ không xem được đâu.
Bảy giờ. Từng người, từng người ghé qua. Ba Má cũng đã qua, Má nêm nếm lại món ăn cho thật vừa miệng. Cùng ăn thôi, cả nhà đông đủ, nói cười rôm rã. Chỉ có gia đình Chị ba không ghé vì anh Ba phải đi làm sớm nên hay đi ngủ sớm. Mấy ông rể tụm với nhau lai rai chút chút, mấy chị em cùng tám chuyện trên trời dưới đất, mấy đứa nhóc thì xúm nhau xem anh Bim chơi game mới. May là cái nhà đủ rộng để không bị... bể vì ồn :))
Mệt nhưng vui thật!
Ngủ thôi, ngày mai đi cày tiếp!!!


Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Vụn vặt...


Thèm viết quá!! Nhưng thật sự là chẳng biết viết gì. Những vụn vặt đời thường cứ trôi qua, nắm lại rồi lại để trôi đi vì... thật lãng òm để nhớ!

Nhớ có lần nghe bài hát "Giọt nắng bên thềm", tự dưng lại khóc ngon ơ??? Sao mà lúc này mình dễ khóc đến thế! Sao mà dễ chạnh lòng chỉ vì câu hát "trả về hư không giọt nắng bên thềm"... Có lẽ mình cũng muốn được trả về những giây phút lặng im để đắm mình vào cái lung linh của từng giọt nắng bên thềm... ngày ấy!

Nhớ cái hớn hở, mừng vui khi lục trong quầy sách cũ của cửa hàng bắt gặp quyển " Chicken soup for the soul" với bao câu chuyện hay, đẹp về cuộc sống mà mình đã từng đọc trên báo. Cũng tự dưng thấy vui vui như gặp lại người bạn cũ, mua lại với giá $1 mang về mà không biết khi nào mới có thể đọc xong! Chỉ là muốn tìm lại cái cảm xúc của ngày xưa, khi mới làm quen với máy tính mình đã tập đánh chữ bằng cách viết lại rất nhiều những câu chuyện này với những kiểu chữ khác nhau. Một niềm vui nho nhỏ cho một ngày thật lặng!

Nhớ cả sự bực bội vì ông chủ nhà hàng khó tính, thường hay cằn nhằn nhân viên mỗi khi nhà hàng vắng khách! Những cái lỗi chẳng đâu vào đâu và sau đó cả bọn lại cười vui vẻ chẳng nhớ đến bị la vì lỗi gì. Cũng qua một ngày bận rộn!

Đúng là lãng òm với những cái quên và nhớ! Điều cần nhớ sao chẳng ở lại trong đầu, cái muốn quên thì cứ lẩn quẩn hoài trong tâm trí??!! Mà hình như lúc này quên nhiều hơn nhớ thì phải, vừa học mấy câu tiếng Mễ từ bà khách quen mà bây giờ chẳng nhớ nổi nó ra làm sao, chán thật!

Già rồi!!!