Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

San Antonio, TX




Một kỳ nghỉ thú vị, chỉ hai đứa đi tham quan thành phố San Antonio. Vì vào cuối tuần và cả ngày lễ Memorial Day nên du khách rất đông. Một buổi chiều đi dạo River Walk, dòng sông bao quanh thành phố với hai bờ dành cho người đi bộ rất đẹp. Du khách có thể tham quan thành phố bằng xe bus, xe ngựa hay bằng thuyền. Tham quan và tìm hiểu The Alamo, thành cổ có giá trị lịch sử rất lớn với Texas (vì thấy có bảng viết " Without The Alamo, there would be no Texas") và trên đường về lại ghé vào tham quan Thạch Động ( Natural Bridge Caverns), một hang động nằm sâu trong lòng đất với nhiều khối thạch nhũ rất đẹp. Đi đến độ sâu 63 mét rồi mà nhìn xuống vẫn còn thấy thăm thẳm, khiếp!

Một kỳ nghỉ vui vẻ và giúp mình tự tin hơn rất nhiều trong giao tiếp. :)

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Đi khám tổng quát.

Hôm qua vừa đi khám lần cuối về, nhớ cái entry của chị M kể chuyện chị đi khám tổng quát nên cũng muốn kể chuyện đi khám tổng quát ở đây cho các Bạn nghe chơi.

Ở đây mọi người sợ nhất là bệnh, dính đến bệnh là chỉ thấy mệt thêm khi thấy những con số phải đóng. Nhưng cũng đở là những người thu nhập thấp thì sẽ xin được Thẻ Vàng, một dạng như Bảo Hiểm Y Tế vậy,nhưng được cho chứ không phải mua và chỉ được khám ở bệnh viện công chứ không được chọn Bác Sĩ như Medicare hay Medicaid. Thế là mình cũng xin được một cái Thẻ Vàng để đó vì mỗi lần hẹn khám rất lâu, có bệnh chắc cũng hết rồi vẫn chưa đến ngày hẹn khám. Tháng 3 rồi, ông anh rễ có ngày hẹn nên đi khám; may sao ông BS phát hiện tim có vấn đề nên chuyển ngay lên BV trên Downtown cấp cứu. Ông anh được thông tim ngay lập tức và nằm nghỉ hai giờ là được về. Tuần sau bill gửi về mà chóng cả mặt ( gần 30.000 USD luôn), may sao ảnh khám Thẻ Vàng nên chỉ đóng có... $10!

Thế là mình cũng a lô xin cái hẹn để khám tổng quát, phải chờ 5 tuần mới đến ngày hẹn vì lần đầu cũng còn nhát nhát nên chọn BS người Việt cho dễ nói chuyện. Vào sớm nửa tiếng để làm hồ sơ, họ quản lý bệnh nhân bằng dấu chỉ tay nên chỉ cần trình ID và in lòng bàn tay mình vào máy thôi. Đóng $10 cho mỗi lần đến khám và ngồi chờ gọi tên. Cô y tá gặp trước để hỏi về tiền sử bệnh, thuốc dị ứng,.. và chờ tiếp.Cô BS còn trẻ, nói tiếng Việt vẫn chưa rõ lắm nhưng thật dễ thương và nhẹ nhàng. Cô khám thật nhanh và luôn miệng hỏi thật nhiều, xong cô đi ra và bảo... chờ. Một cô y tá khác bước vào, đưa một xấp giấy hẹn và hướng dẫn cách lấy mẫu để xét nghiệm phân và nước tiểu. Với tiếng Anh của mình thì cô hướng dẫn cả bằng miệng lẫn động tác thì mới xong :)

Thế là ngày đi xét nghiệm máu, ngày đi khám phụ khoa, ngày đi chụp nhũ ảnh,...Những lần khám này thì không còn BS người Việt nữa rồi, nhưng cũng may là tiếng Anh của mình hình như khá hơn nhiều thì phải :). Mỗi lần đến khám là mất cả buổi vì ... chờ, nhưng cả BS và y tá đều thật dễ thương và nhẹ nhàng. Họ cố gắng nói thật rõ và chậm cho mình kịp hiểu và trước khi muốn làm gì họ đều phải nói trước và luôn miệng sorry nếu mình thấy đau (khi lấy máu và chụp nhũ ảnh). Hai tuần sau, mình nhận được thư thông báo kết quả xét nghiệm và cả bill khi xét nghiệm máu, $281 và mình chỉ trả $10. Bỏ công 1 ngày đứng xếp hàng xin cái đơn làm Thẻ Vàng!!!

Bà chị cũng đi khám nhận xét " xin hẹn lâu quá chừng tưởng BV đông lắm, ai dè trống trơn! BS ở đây ngộ thiệt, khám xong một người ngồi nghỉ cả 15 phút hèn chi hổng chờ lâu sao được!". Dù gì thì cũng là bệnh viện công mà, mình muốn đở tốn tiền thì phải tốn thời gian chờ thôi chứ biết sao. (Mình cũng mất thêm một buổi để chờ lấy thuốc nữa đó, khiếp thật!). 

Cái thư thông báo kết quả tốt, những cuộc hẹn sau sẽ không cần thiết. Thế thì yên tâm đến năm sau sẽ xin kiểm tra lại. Tuần sau lại phải đến xếp hàng để xin cái đơn làm lại Thẻ Vàng sắp hết hạn. Có nó trong nhà đề phòng những trường hợp cấp cứu cũng đở tốn tiền lắm mà! :)

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Hugsssss!

Ngày mới sang đây, cứ lạ lẩm khi thấy mỗi lần gặp nhau mọi người cứ choàng tay ôm nhau thân thiết. Có lẽ sự kín đáo của một phụ nữ Á Đông làm mình dị ứng với kiểu xả giao thân mật này, trong lòng cứ thầm nghĩ "họ có yêu quý nhau thật tình như những cái ôm xiết chặt đó không nhỉ?".

 Làm việc trong nhà hàng, nơi thường xuyên có những buổi họp mặt nên những cái ôm thắm thiệt đó cứ phải nhìn, phải nghĩ về bao nhiêu phần trăm sự thương yêu, quý mến nhau trong đó... Riết rồi tự cảm thấy có phải mình quá lẫn thẫn, quá nhạy cảm hay không? :)

Có lần đi chợ, gặp hai mẹ con một bà khách quen. Hai mẹ con thường vào cửa hàng ngắm nghía, đôi khi chỉ mua một cái áo giá chỉ một, hai đồng... Nhưng sự thân thiện mỗi lần gặp họ làm mình cũng bớt đi sự e ngại khi gặp người Mỹ da đen. Bà mẹ vui mừng ôm choàng lấy mình, vỗ vỗ vào vai thân thiết; rồi đến lượt người con cười thân thiện  ôm mình. Dù biết là cách xả giao của họ là thế, trong lòng cũng cứ... gai gai nhưng thật sự cũng cảm thấy vui vui, ấm áp...

Trong những lần họp mặt gia đình, bà con; những đứa cháu lớn lên bên này cứ phải ôm từng người để chào gặp mặt hay tạm biệt...; mình cứ thấy ngại ngùng nên hay đứng ra xa. Nhưng rồi phải tập làm quen thôi, những đứa cháu  cứ nhất định phải ôm và hôn và muốn được ôm và được hôn. Nỗi ngại ngùng, mắc cỡ thì vẫn còn nhưng sự thể hiện tình cảm như thế thì cũng hay thật.

Bây giờ thì mình đã thoải mái ôm Ba và Má và nói "con yêu Ba Má quá!", không như ngày trước không biết phải thể hiện ra như thế nào. Sự nghiêm khắc của Ba đã làm mình không dám đến gần, không dám nói to bây giờ đã không còn nữa. Mỗi lần gặp Ba, được ôm Ba và xoa xoa cái bụng ông Địa, được nói đùa chọc ghẹo Ba vài câu để thấy Ba cười vui vẻ thật thích.

Hugssssssss! Con yêu Ba Má thật nhiều!!!!!





Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Ui! Sài Gòn của tui!!!! :(

 Ngày nghỉ, thảnh thơi xem báo và tìm được một bài hay. Hay nhưng sao mà đau lòng quá!!!

Saigon bây giờ
                                                                              
BS Đỗ Hồng Ngọc
 
 
Saigon bây giờ không thấy có người đẹp nữa! Xưa ra đường cứ thấy người ta vừa chạy xe vừa… ngoái đầu lại nhìn. Bây giờ ra đường người con gái nào cũng trùm kín mặt, mang vớ dài tay, găng tay kín mít, áo khoác sùm sụp, đầu đội mũ bảo hiểm, chỉ chừa hai con mắt lom lom qua kính bảo hộ… ! Ở trên cao nhìn xuống người người dày đặc, từng luồng từng luồng cuồn cuộn trôi đi, lâu lâu cụng mũ bảo hiểm một cái rồi mạnh ai nấy đi, cứ như đàn kiến. Đi bộ trên đường nhiều khi gặp người chào hỏi thân thiện mà chẳng biết ai là ai, đến lúc như chợt nhớ ra họ mới gỡ khẩu trang cười lỏn lẻn. May thay, con gái Saigon bây giờ tuy che mặt mà lại hở đùi! Họ mặc quần short thật ngắn ra đường bất kể sáng trưa chiều tối. Nhờ đó mà cũng có thể nhìn ra người đẹp! Có điều  hơi nguy hiểm cho giao thông công cộng vì đường sá không thông thoáng như xưa. Áo dài thì khó mà tìm thấy nữa rồi- trừ trên sân khấu và sàn diễn thời trang. Con gái vì thế mà không còn yểu điệu, dịu dàng, tha thướt nữa. Ngay cả những ngày lễ tết, ở đường hoa Nguyễn Huệ rực rỡ vậy mà cũng khó tìm thấy một tà áo dài. Mọi người trở nên hấp tấp, vụt chạc, căng thằng hơn bao giờ hết. Cái lý do vì sao mất áo dài rồi phải trùm kín mít cả người như vậy thì ai cũng biết. Bụi khói mù trời. Không khí hừng hực. Môi trường đô thị ngày càng xấu đi. Cây xanh tàn rụi. Cao ốc vùn vụt bốc lên! 
Saigon bây giờ béo phì ngày càng tăng! Một sự phồn vinh thực chớ không phải giả tạo. Béo phì nhanh nhất ở phụ nữ và trẻ con. Các chuyên gia dinh dưỡng la ơi ới, báo động hoài mà chẳng ai thèm nghe. Nghe chi cho mệt. Các cửa hàng fastfood cứ mọc ra như nấm. Ai cũng biết fastfood tới đâu, béo phì, tim mạch, tiểu đường, huyết áp… theo tới đó. Mà bệnh tật càng tăng thì… càng tốt chớ sao. Thuốc men, thực phẩm chức năng, quảng cáo…ồn ào thì kinh tế càng phát triển. Thức ăn thức uống toàn hương liệu, hoá chất, bột nêm các thứ làm cho chuyện bếp núc trở nên đơn giản. Cứ xem TV thì biết. Người nào người nấy già trẻ lớn bé mặt mũi bóng lưỡng, hí hửng chụp giựt nước uống thức ăn, nhảy nhót mừng vui tưng bừng mọi nơi mọi lúc!  
Saigon bây giờ cận thị quá trời! Trẻ con nứt mắt đã cận thị. Mẫu giáo tiểu học cận thị tùm lum. Tiệm kiếng mở ra tràn ngập, góc nào cũng có. “Chỗ nào rẻ hơn trả lại tiền!”. Ấy cũng nhờ vi tính, game online, TV… các thứ ngày càng hấp dẫn. Thế giới nhỏ trong lòng bàn tay. Trẻ con  sướng như tiên. Đồ chơi trên trời dưới biển khắp hang cùng ngõ hẹp. Lâu lâu kêu có hóa chất độc hại. Khi biết thì mọi thứ đã muộn rồi. Kể cả thuốc “cam” nổi tiếng một thời nay gây ngộ độc chì không thuốc chữa. Lạ là người ta vẫn cứ tin và vẫn cứ nhắm mắt uống càng! Các loại sữa “thông minh” dành cho trẻ con ngày càng nhiều, khiến các bà mẹ không muốn cho con bú sữa mình nữa. Rõ ràng các thế hệ trước đây không được uống sữa thông minh nên có vẻ kém… thông minh! 
Saigon bây giờ loãng xương hơi nhiều. Đi ngoài đường thấy người ta lố nhố, tụ tập, tưởng gì, hóa ra đang túm tụm đo xương! Có người tử tế, vì sức khỏe cộng đồng, đem máy đo mật độ xương ra ngoài đường đo cho ông đi qua bà đi lại. Ai cũng loãng xương kẻ ít người nhiều! Sau đó ai cũng mua một vài hộp sữa, một vài loại thuốc chống loãng xương là xong.  
Saigon bây giờ đua nhau sửa sắc đẹp. Ai cũng sửa được, không cần phải học. Ai cũng nên sửa, từ cô hoa hậu đến ca sĩ, người mẫu, cô hàng xén, anh doanh nhân. Bơm vú bơm mông, cắt mắt, xẻ mũi, chẽ cằm rào rào. Ai cũng thành người mẫu ca sĩ Hàn quốc. Nhan sắc rộ lên khiến các nhà thơ… bí không còn làm thơ được nữa!  
Saigon bây giờ trẻ con bỗng dậy thì sớm. Không dậy thì sớm cũng uổng!  Mọi thứ kích thích cứ rần rật chung quanh. Phim ảnh, internet, sách báo… các thứ. Thức ăn thức uống béo bổ các thứ. Khí hậu nóng lên. Tỷ lệ phá thai vị thành niên tăng một cách đáng ngại. Tình trạng vô sinh cũng nhiều. Ly dị cũng mau. Người ta đua nhau mổ đẻ cho đúng giờ hoàng đạo. Trẻ sanh non, suy hô hấp, thiếu dưỡng khí não, lớn lên tâm thần cũng bộn!
Tóm lại, sức khỏe cộng đồng ở Saigon bây giờ có nhiều điều đáng suy gẫm
 
29-4-12

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Thật tuyệt!!!
















Even if you think you could build this, try it without using your hands!

Bởi vì ông Trời đã ban cho con người bộ não quá thông minh, nên phải lấy đi những khả năng căn bản khác mà ngay cả một con kiến cũng biết làm, đừng nói chi đến chim muông. 

Con người vẫn thường tự hào mình mạnh mẽ, thật ra là yếu đuối vô cùng, đúng không ?

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Vườn sau.




Ngày nghỉ. Một ngày thong thả...
Một giờ đồng hồ để tưới bãi cỏ trước nhà, nhổ đi những cây cỏ dại. Ra vườn sau ngắm những chùm nho lúc lỉu; những quả cà be bé, xinh xinh; những trái cam đang dần lớn... Cũng theo Má học trồng ớt, trồng hành, trồng những bụi rau thơm để bữa cơm thêm ngon miệng.
Ngày nghỉ. Lâu lắm rồi mới lại đi dạo Mult thăm nhà Bạn, đọc những bài viết của cả Bạn chưa quen. Những dự định làm việc của hôm nay hình như đã..."phá sản", nhưng cũng thật thoải mái vì đã làm những điều mình thích.
Một ngày nghỉ đã dần trôi qua...

" Hôm nay trời nhẹ lên cao, tui buồn hổng hiểu vì sao tui buồn!!!". Thiệt ra là biết rất rõ nữa kìa, nhưng mà ... nó dzô dziên quá nên mần thinh hổng dám kể cho ai nghe...:(