Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Cám ơn YOU

Bước chân đến Mỹ khi đã vào tuổi 50 thật sự không dễ dàng. Tôi đã nhiều lần hoảng hốt, lo lắng khi nghĩ đến việc "mình sẽ làm gì trong những ngày sắp tới?". Với vốn tiếng Anh chỉ có thể đọc, viết một ít chứ nghe, nói thì vẫn ù ù, cạc cạc; mọi việc chung quanh cứ như lạ lẫm, mơ hồ...
Do dự, đắn đo mãi rồi cũng phải tìm cho mình một nghề nghiệp để kiếm tiền sống và lo cho hai đứa con phải đến trường. Đã nói đi Mỹ là vì tương lai của con thì dù sao cũng phải cho chúng được tốt nghiệp Đại Học, có một nghề nghiệp ổn định cho cuộc đời. Mọi hy vọng của tôi chỉ có thế thôi, vậy thì phải cố lên! Cả nhà cùng cố gắng nào!
Từ việc đẩy Dimsum ở nhà hàng, đứng bán hàng ở một Thrift Store rồi nhận chăm sóc người già; tôi vẫn cố gắng đến BPSOS - nơi có nhiều chương trình giúp đỡ người Việt - để học Anh Văn mỗi tuần hai buổi tối. Cám ơn thật nhiều những Thầy Cô ở đó, dù là người Việt Nam hay người nước ngoài, họ cũng đã đến BPSOS với tinh thần thiện nguyện, phục vụ cộng đồng và thật ấm áp tình người từ những người rất trẻ đó. Cám ơn cô Jannette, cám ơn Jason - những Thầy Cô nhiệt tình của tôi.
Một bước ngoặc của cuộc đời tôi cũng đã mở ra từ đây. Chinh - một thiện nguyện viên đến BPSOS cho một chương trình giúp đở phụ nữ- đã khuyến khích tôi tham gia khoá học đào tạo Community Health Worker. Thật sự tôi đã rất lo lắng và do dự; không có nhiều cơ hội giao tiếp tiếng Anh nên tôi vẫn rất nhút nhát khi nói chuyện vì vậy tôi không đủ tự tin để ghi danh học nên cứ nấn ná, chần chừ... Ngoài sự động viên của gia đình, Chinh và các bạn trẻ ở BPSOS cũng khuyên tôi nên thử một bắt đầu mới. Bản thân tôi cũng muốn cho mình một cơ hội để thử sức nên sau cùng  tôi đã quyết định tham gia khoá học. Cám ơn nhé, Chinh, Vân và những lời khuyên thật chân tình, cởi mở…
Thế là tôi hồi hộp quay trở lại cái cảm giác là học sinh ở cái tuổi mà nhiều người đã có cháu ẳm bồng. Cũng háo hức đến lớp, cũng lo lắng khi đến kỳ thi; ngại ngùng trò chuyện cùng Thầy Cô và bạn cùng lớp vì luôn lo sợ mình phát âm không chuẩn. Sự thân thiện nhiệt tình của họ đã dần giúp tôi tự tin hơn, hoà đồng cùng các bạn hơn và thấy mình đặc biệt hơn khi chỉ duy nhất mình là người Châu Á trong lớp học. Cám ơn thật nhiều Cô Rosalia, Thầy Gary và các bạn cùng lớp với những giờ học vui vẻ và sinh động.
Rồi cũng đến ngày tôi được đi thực tập ở một clinic. Lại có được những hướng dẫn và những lời động viên ấm áp. Không ai cười khi tôi ấp úng mà chẳng nói hết trọn câu, không ai thấy bực mình vì đôi khi phải lập lại vài lần để tôi có thể hiểu rõ vấn đề... "Step by step", anh chàng manager trẻ tuổi vẫn luôn khuyến khích tôi như thế và cô bạn da đen trực tiếp training thì vô cùng dễ thương khi chỉ dẫn tôi thật tận tình. Thank you so much, Lawanda, Amar and my friends in Center for Healthy Aging Clinic.
Một công việc tốt và có thể giúp đở được cộng đồng người Việt như công việc của tôi hiện nay thật sự tôi không dám mơ tới khi tôi và gia đình vừa đặt chân đến Mỹ hơn ba năm trước đây. Chúng tôi đang chuẩn bị tất cả mọi thứ cho một clinic mới, thuộc hệ thống UT Physicians, sắp sửa khai trương ngay Southwest -  khu vực rất đông người Việt Nam sinh sống. Những chương trình chăm sóc sức khoẻ sẽ được mở rộng cho tất cả mọi người, đặc biệt cả những gia đình có thu nhập thấp.  Dù Chinh vẫn nói "đó là do Cô đã cố gắng" nhưng tự trong thâm tâm tôi vẫn biết là mình đã may mắn gặp được những người tốt đồng hành.

 Cám ơn ông xã và các con đã động viên Mẹ quay trở lại trường, thoả mãn một ước mơ nhỏ nhoi nhưng Mẹ vẫn luôn ấp ủ. Cám ơn Chinh thật nhiều khi mở cho Cô một con đường mới và nay lại là một đồng nghiệp cùng Cô làm những việc có ích cho cộng đồng người Việt chúng ta. Và vô cùng cám ơn BPSOS cho những ngày đầu chập chững, đã giúp tôi thật nhiều trong việc hoà nhập cuộc sống mới nơi xứ lạ quê người.


Những dòng chữ cuối cùng của năm 2014, một năm bình an và hạnh phúc. Bên ngoài pháo đang đì đùng rộn rã, đón chào năm mới. Hy vọng những âu lo, phiền muộn sẽ qua theo năm cũ và những điều tốt đẹp hơn sẽ đến cùng năm mới. 
HAPPY NEW YEAR 2015

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Thương lắm ... rau càng cua



Má bảo sang nhà lấy rau về ăn, " mùa này rau mọc khắp vườn; không như mùa lạnh, nhìn mảnh vườn chơ vơ đến tội!" , Má nói.
Mảnh vườn sau của Má đầy những bí, bầu, rồi mướp hương, mướp đắng... Những bụi rau quế thơm thơm, những tàu bạc hà mập ú; đậu bắp no tròn, ớt hiểm cay xé lưỡi... Những ngày lười ra chợ, chỉ đi một vòng là có nồi canh chua, dĩa rau xào, rau luộc cho một bữa cơm.Nhìn Má mặt đỏ gay dưới cái nắng Houston để tưới cây, nhổ cỏ... mới thấy thương, thấy quý quả bầu, trái mướp Má cho...

Hôm nay Má cho một rỗ rau càng cua- loại rau dân dã chỉ mọc sau hè nhà, chen chúc trên từng kẻ gạch, hốc cây... Đi hết một vòng vườn mới hái được một rỗ chỉ đủ cho một thố càng cua bóp giấm, ngon miệng, bắt mắt với vị chua chua, giòn giòn, béo béo của món rau. Màu xanh non nõn nà như ngọc của rau chỉ nhìn thôi cũng thích, bỗng thương lắm sức sống của rau khi chẳng ai trồng mà cũng tự tìm chỗ để nương thân. Cũng là rau mọc sau hè như rau đắng, nhưng chẳng được biết đến nhiều vì có lẽ ai cũng có lần nghe câu hát "còn thương rau đắng..." ngày nào; rau càng cua vẫn âm thầm nở hoa, rụng hạt rồi theo mưa, theo gió làm mảnh vườn xanh um từ những kẻ đá, khe tường... Nhìn rau là nhớ ngay đến cái vị the the, mát mát, thanh thanh; nhớ ngay đến cái hồn quê của loại rau chỉ mọc sau hè. Nhớ lần đầu thấy rau trên đất Mỹ, bỗng mừng như gặp lại người bạn thân ngỡ đã lạc mất nhau rồi... Chỉ một nhúm rau thôi, sao lại chạnh lòng đến thế!!!
Bữa cơm chiều nay sẽ ngon miệng lắm đây!


Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Vụn vặt Tháng Bảy



Chỉ còn dăm hôm là Tháng Bảy đã thành thì quá khứ; những buồn, vui, lo lắng,... dù vớ vẩn, mông lung cũng đều là những cảm xúc mà Tháng Bảy mang đến như một món quà của cuộc sống.



Tháng Bảy với đám cưới của thằng cháu, cái đám cưới đầu tiên của thế hệ nó trong gia đình. Rộn ràng và lo lắng, mừng cho cháu nhưng cũng có chút bâng khuâng... Mong sao hạnh phúc sẽ mỉm cười và hai đứa sẽ luôn mãi tay trong tay...



Tháng Bảy và sinh nhật ông xã. Năm nay các con đã làm sinh nhật bất ngờ cho Ba và Mẹ thì ngồi không chơi game thôi. Một sinh nhật vui vẻ và vui hơn trong lòng khi thấy các con đã "lớn"...



Tháng Bảy, kết thúc khoãng thời gian thực tập. Bắt đầu cho công việc chính thức với sự háo hức và cả nỗi lo...



Tháng Bảy, hơn nửa năm đã để lại sau lưng... Thời gian luôn làm cho ta phải giật mình, sao mà nhanh thế! Thầm cảm ơn mỗi một ngày trôi qua với sự bình an cho tất cả những người thân yêu.



Tháng Bảy sắp qua và hình như tôi đã thấy nụ cười Tháng Tám...

Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Ngó qua hàng xóm...

Nằm gần Ngã Tư Phú Nhuận đông đúc xe cộ ồn ào , cái cư xá Chu Mạnh Trinh sang trọng , kín đáo ...; cái Xóm Miễu bé nhỏ của tôi như tách biệt hẳn cuộc sống ồn ào , náo nhiệt ngoài kia . Thật ra tôi cũng chẳng biết Xóm Miễu có phải đúng là tên của nơi này hay không , chỉ nghe gọi riết rồi thành tên thôi . Có lẽ vì giữa xóm có một cái Miễu Bà , nghe nói rất linh thiêng , không chỉ dân trong xóm mà nhiều người ở lân cận đó cũng đều đến Miễu xì xụp , khấn cầu . Cứ cách năm , vào tháng 3 âm lịch là bà con lại hùn tiền để cúng Bà rất vui , tụi con nít lại được xem những màn Bóng rỗi (múa bà Bóng , ông Địa )thật lạ và thú vị . Hằng năm , cúng Giao Thừa ở nhà xong là tôi lại đến Miễu Bà cầu xin một năm bình an cho gia đình , bà con dù ra vào chạm mặt nhau hằng ngày , nhưng đêm Giao Thừa cùng đến đây thắp nhang và chúc nhau lời chúc năm mới vui vẻ , may mắn ... Cũng là một nét đẹp của bà con xóm lao động này.

Nhà tôi ở xóm dưới , ngôi nhà rợp mát bóng cây , nơi cả mấy chị em tôi sinh ra và lớn lên ( trừ chị Hai được sinh ở Nha Trang , quê của Má ). Cả tuổi thơ tôi chỉ say mê cái tủ sách của Ba , không hề quan tâm tới lũ trẻ hàng xóm chơi ô quan , nhảy dây ... ngoài sân . Thỉnh thoảng qua nhà dì Tư bán xôi xin xác dừa về , mấy chị em lại xúm xít chơi bán hàng cùng nhau . Lắm lúc lên giọng "chảnh" với tụi nhỏ khi cây mận sai trái và chúng đang thập thò hái trộm ... 

Nhưng rồi sau giải phóng , Ba đi học tập , Má lại sinh em bé ; tôi bắt đầu làm quen với việc phải kiếm sống . Lúc ấy , những Cu Tẻo , Bé lùn , Lượm anh , Lượm em ... mà trước giờ tôi vẫn nghếch mặt mỗi khi đi qua lại đến giúp ... "Tao có con đường này bán bánh đắt lắm , nhường mày đi đó !". Thế là tôi bưng thúng bánh ít theo chúng đi bán , lựa con đường nào không gặp mặt bạn học trong trường . Thế là tôi có những người bạn mới , tôi trở thành cô giáo dạy chữ , dạy làm toán cho tụi nó ; và học được từ tụi nó bao chuyện hay ngoài đường phố ...

Nhập học , tôi phải trở lại trường ; quên hết những ngày bưng thúng bánh đi khắp các con hẽm , rao đến khản giọng , đi đến rã chân ... Má cũng đã khỏe lại sau khi sinh nên bắt đầu ra chợ ... Lại có những dì Tư , dì Chín ... giúp Má từng bước đầu tập buôn bán . Tôi và chị ở nhà làm sinh sa , ya-ua ... bán cho lũ trẻ trong xóm như một thứ quà vặt kiếm thêm tiền chợ . Má cũng bắt chước các dì trong xóm tập nuôi heo , thế là mấy chị em lại thêm nghề vào chùa xin cây chuối ... Những ngày tháng thật vất vả , vậy mà cũng thật vui với những buổi tối sinh hoạt , ca hát thật hòa đồng , thân thiện ... Không còn là cô tiểu thư kín cổng cao tường như trước , tôi đã bước vào đời thật nhọc nhằn nhưng tôi cũng đã nhận thật nhiều yêu thương , giúp đở từ những mảnh đời còn khốn khó hơn rất nhiều ...

Cái Xóm Miễu bây giờ cũng đã khá hơn rồi , người cũ đi nhiều và người mới cũng nhiều ... Nhưng cái nếp sinh hoạt thì vẫn không khác xưa là mấy , vẫn êm ả , thân thiện ..., vẫn sẳn sàng san sẻ , giúp đở nhau khi một gia đình nào có chuyện cần . Tôi vẫn thích thấy lại cảnh cả xóm xúm xít cùng nhau , cánh trai trẻ thì dựng rạp , trang hoàng , làm cổng cưới ..., đàn bà , con gái thì nói cười trong bếp ,chuẩn bị cho bữa tiệc cưới ngày mai ... (cảnh đám cưới của tôi hơn 
20 năm trước đó !) .Thật ấm áp vô cùng tình làng nghĩa xóm ! Yêu thật nhiều cái xóm nhỏ của tôi ...


Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Tháng Ba

Tháng Ba...
vẫn còn lành lạnh như mùa đông vẫn còn núng níu chưa chịu rời đi...
vẫn những cơn gió rít ào ào, hàng cây nghiêng ngã...

Tháng Ba...
đã bắt đầu thấy hoa dại lác đác nở dọc theo những con đường, để vô tình lẩm nhẩm câu hát "xuân vừa về trên bãi cỏ non..."
một vạt phấn hoa vàng ở đâu bay đến,bám đầy chiếc xe nhà hàng xóm...; chợt nhớ ra mùa của dị ứng lại bắt đầu :(

Tháng Ba...
với chút thay đổi trong cuộc sống hằng ngày, lo âu và phấn khích...
với chút rộn ràng và cả băn khoăn cho con gái...

Tháng Ba...
chỉ còn vài ngày để nói câu chào tạm biệt Tháng Ba...

Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Ừ thì một chút sẻ chia...

Năm 2013 rồi cũng qua, một năm có lẽ là không may mắn lắm với mình và gia đình. nhưng cứ nghĩ là mọi người đều bình an, thế cũng là đủ lắm rồi. Mọi xui rũi rồi cũng qua, cũng phải biết chấp nhận vì đó cũng là một phần của cuộc sống. "Tiên trách kỹ, hậu trách nhân", nhìn lại thì đúng là trước tiên là lỗi của chính mình mới đưa đẩy đến những điều không vui đó. Giá như cẩn thận hơn, giá như đừng hời hợt, giá như...; sẽ biết bao nhiêu lần thốt lên hai tiếng "giá như"... Ừ, mọi "giá như" sẽ là những bài học cần phải nhớ; nhớ thật kỹ, thật lâu!

Chỉ còn ba tuần nữa là tròn ba năm sống ở đất Mỹ này, vậy mà đôi khi vẫn còn thảng thốt "mình đang ở Mỹ thật ư?". Ngày nối tiếp ngày, thời gian sao mà qua nhanh vùn vụt. Chỉ có niềm vui gia đình sum họp, tếu táo cùng nhau những ngày cuối tuần họp mặt. Nhìn Ba Má vui vẻ, khoẻ mạnh cùng con cháu là may mắn nhất hiện nay của mình. Bây giờ vẫn là mong ước hai nhóc học hành thành đạt, cố gắng đi đến cùng chứ đừng bỏ dở giữa chừng nhé hai con!

Đôi khi cứ băn khoăn, đau đáu về những ngày sắp tới... Con gái cứ nói " Mẹ cũng lớn tuổi rồi, còn lo tương lai sẽ ra sao nữa à?". Chẳng lẽ cứ mãi tiếp tục cái công việc mình chẳng hề thích thú mãi thế này? Nhưng... lại không có can đảm để làm một sự thay đổi! "Tại sao Mẹ cứ tự làm khổ mình, tự làm mình lo lắng, buồn rầu vì những chuyện không đâu mãi thế?". Con gái nói cũng đúng nhưng rồi lại cứ băn khoăn, cứ suy nghĩ và lại cứ... buồn!

Một ngày cuối tuần ở nhà một mình và không muốn cái blog trống trơn nên viết, thèm viết mà chẳng biết sẽ viết gì... Ừ thì một chút sẻ chia...