Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

một chút màu xanh

Ngôi nhà thuê nằm sâu trong con hẻm cụt , Cô và Anh dọn về đây cũng đã nửa năm rồi. Mỗi ngày đi về cứ theo một lập trình sẵn có , sáng bước ra khỏi nhà và trở về khi nắng chiều đang dần tắt ...
Ngày chủ nhật , Cô loay hoay với bao việc nhà bỏ bê cả tuần ; rồi còn tranh thủ cho một bữa cơm tươm tất sau cả tuần ăn bụi . Anh thì vẫn cố miệt mài bên chiếc máy tính với công việc làm thêm ,"ráng chịu cực chút dành dụm cho nhóc con nha em !"- hai vợ chồng thường động viên nhau như thế mỗi khi mỏi mệt .
Tối tối , sau một ngày tất bật ; Cô thả lỏng mình để ngồi bên chiếc cửa sổ tìm chút gió mát ngoài trời . Trời chỉ mới nhá nhem nhưng dù có sáng tỏ thì cũng chẳng có gì cho Cô nhìn ngắm. Một bức tường xám ngắt , cũ kỷ sừng sững che cả tầm nhìn. Mỗi lần nhìn ra ngoài thấy bức tường xám là Cô lại có cảm giác bực mình , cũng chẳng hiểu tại sao ??!!!! Ngôi nhà nhỏ xíu xiu thế thì quanh đi quẫn lại , Cô lại thấy màu xám rêu phong đó . Nó cứ hiển hiện ngang nhiên trong cuộc sống đơn điệu đến chán ngắt ; làm bào mòn cả những suy nghĩ lạc quan trong Cô.
Ngày qua ngày , hình như Anh không còn nghe vợ tíu tít kể những chuyện vui trong cơ quan như trước. Anh cũng không còn thích thú ngồi nhà làm việc suốt ngày chủ nhật mà hay tìm cớ ra ngoài gặp bạn . Bỗng nhiên một khoãng lặng sinh ra giữa hai người từng yêu nhau tha thiết mà cũng chẳng ai buồn tìm hiểu vì sao ... Ngôi nhà nhỏ trong cái ngỏ cụt im ắng càng thêm im ắng , chút nắng chiều vàng vọt sót lại trên bức tường xám xám cũng thấy hắt hiu...
Một ngày nắng ..., Cô chợt nhận ra dưới chân bức tường cũ vài cây non vừa nhú. Chút ngạc nhiên , tò mò ...; Cô rẩy lên chúng một vốc nước lạnh và ... bỗng thấy vui vui . Anh ngạc nhiên nghe Cô lẩm nhẩm một bài hát cũ trong khi phơi áo và cười theo vợ khi nghe một đoạn hát sai ...
Những cây non cứ nhờ vốc nước mát lạnh của Cô mỗi ngày mà lớn; còn Cô thì cứ vui theo chút màu xanh nhỏ nhoi ấy từng ngày , từng ngày ... Bức tường xám không còn xám xịt trong tâm trí Cô nữa ; chỉ một chút màu xanh non mơn mởn thôi mà cả sự sống đang trở về dưới ngôi nhà nhỏ trong cái hẻm cụt im ắng , đìu hiu ...
Chỉ cần chút màu xanh ...

 Một câu chuyện thật đơn giản , nghe kể từ chính Cô ; " suýt nữa thì em làm ảnh chán chỉ vì cái màu xám trong đầu em rồi , chán em quá chị há !". Nụ cười Cô bây giờ mới rạng rở làm sao ...

12 nhận xét:

  1. Cái suy nghĩ, cái thái độ của ta ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống này chị hén, hehehee một câu chuyện nhỏ, giản dị nhưng rất tinh tế từng từ từng câu chữ, em đọc một lèo luôn đó, em thích đọc ngắn ngắn vậy nè :))

    Trả lờiXóa
  2. Chắc có người cất công trồng cỏ tuần qua...

    Trả lờiXóa
  3. Em thích chuyện này của chị post và cả cái hình minh họa nữa :)

    Trả lờiXóa
  4. Chắc em cũng phải tưới ít nước cho xanh cái...đầu chị ạ.

    Bài này rất hay! :)

    Trả lờiXóa
  5. Entry hay, hình "minh quạ" cũng hay. Thank chị một phát! Híhí

    Trả lờiXóa
  6. khi mình đeo lăng kính màu hồng, mình thấy mọi thứ đều màu hồng chị há.

    trong cái tâm, suy nghĩ cũng quan trọng thật (-:

    Trả lờiXóa
  7. Chị gấc có khíu làm nhà văn... đọc em thấy bay bay.... :)

    Trả lờiXóa
  8. nhớ đậu xuống chứ đừng bay luôn nha !!!

    Trả lờiXóa
  9. Cứ tưởng câu chuyện nhạt nhẽo , vô duyên ..., ai ngờ được khen hay làm ... hixhix , cám ơn các em nhiều ! Nhớ tưới nhiều nhiều màu xanh và cả màu hồng vào đầu cho cuộc sống tươi tươi lên nha !!

    Trả lờiXóa
  10. vậy mai mốt phải chê mới được (-:

    Trả lờiXóa
  11. Hay quá trucngth ơi ... giản dị như một cái nhìn khẽ . Chị thích cái câu kết và xin màu xanh bức ảnh nhé

    Trả lờiXóa