Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Bạn cũ

Sáng chủ nhật trời bỗng mưa... Nhìn ông trời âm u mà cứ lo ngay ngáy! May là sau cùng cũng hửng lên chút nắng, thế là vội te tái đi chợ ngay. Chả là hôm nay mình có khách đó mà!

Bạn cũ mười mấy năm rồi không gặp, từ lúc mình chấp dứt cái phận cu li, về nhà chăm chồng, nuôi con thì chẳng còn dịp nào gặp lại bạn bè xưa. Một thời con gái với biết bao vui, buồn; biết bao vất vả cùng chúng nó. Một thời kỷ niệm của những mối tình nhẹ nhàng có mà đậm sâu cũng có... Và cả một đám cưới giản dị nhưng ngập tràn tình nghĩa của bạn bè mỗi đứa một tay... cũng từ những người bạn này!

Thế mà lại chẳng thể gặp gỡ thường xuyên, chỉ có vài đứa mỗi năm gọi nhau một lần chúc năm mới nhiều may mắn vào 30 Tết! Có phải mình quá ơ hờ? Có phải mình chỉ còn quanh quẩn với cái gia đình nhỏ này mà quên đi bạn bè xưa cũ? Đôi khi nhớ bạn, nhớ đến nằm mơ cũng thấy mình bị trễ xe ca đưa rước, chạy đến vả cả mồ hôi; mơ thấy những ngày tăng ca cả bọn không nuốt nổi chén chè bồi dưỡng; thức dậy cứ thấy bần thần cả người...

Cám ơn cái điện thoại, nhờ nó mà hôm nay một chị bạn có thể liên lạc với mình và các bạn. Thế là mời ngay các bạn đến nhà để cùng nhớ , cùng nhắc, cùng ngậm ngùi, cùng cười thật to... dù hôm nay tóc đứa nào cũng ngã màu muối nhiều rồi...

Những kỷ niệm sao mà ai cũng nhớ thật lâu, hôm nay khơi lại cứ ngỡ như chỉ vừa xảy ra vài ngày trước! Nào là cả bọn cùng đạp xe lên Biên Hòa về nhà Cường chơi (ông xã đó, cũng từ cuộc đi chơi này mới quen ). Rồi đi Duyên Hải, đi Lái Thiêu...; tất cả chỉ với cái xe đạp cọc cạch mà sao đứa nào cũng thật vui, thật "sung"... Nào là chuyện tình yêu của đứa này, đứa nọ; có đứa nên duyên cũng có đứa phải ngậm ngùi chia tay...  Ôi, nhớ lại sao mà dễ đến thế, nó cứ trôi tuồn tuột ra như ấp ủ, dồn nén quá lâu rồi!

Cũng còn nhiều đứa chưa gặp lại được, thôi thì cùng hứa sẽ tìm và liên lạc sau. Cùng hẹn sẽ có ngày gặp lại với nhiều gương mặt mới . Cũng chẳng biết khi nào vì bạn mình cũng nhiều đứa hãy còn vất vã với mưu sinh hằng ngày. Thôi thì một lần gặp lại cũng đủ vui lắm rồi, đủ cho mình nhớ thêm nhiều tiếng cười rộn rã của ngày hôm nay...

Hôm nay thì hết "lừa tình" rồi đấy nha!!!

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

Ru em phần hồn

Ngày ngược xuôi lo cơm áo gạo tiền

Lo con cháu dỗ dành chồng yên giấc

Lo cuộc sống với bao điều tất bật

Khi đêm về em nhìn lại chính em...

Tự hỏi

Có lúc nào ta sống cho ta?

Đêm gối chăn ngay ngắn nhạt nhòa

Người đàn bà khác trong em trỗi dậy

Trăn trở điều ban ngày vờ không thấy

Đó là gì?- Anh chẳng biết thật sao?

 

Trong cô đơn em ru tình mộng ảo

Tìm bóng anh em độc thoại với mình

Níu dáng ai chút mơn trớn lung linh

Mượn anh phần xác, ru tình hồn em!...

N2Y

Một chị bạn quen bên yahoo 360, thơ của chị không trau chuốt câu từ nhưng rất sâu lắng tâm sự của những người phụ nữ... Sáng nay đọc được bài thơ này, sao mà đau đáu một nỗi niềm riêng. Thương cho chị và thương cả cho mình...

Chị Gió làm cho cái banner, khoái chí post lên ngay! Thế mà con gái xem xong liền bảo:" Mẹ định lừa tình đấy à?" Hix, chắc phải lui dzìa ở ẩn thôi!!!!

Có thể nào không anh ơi! Thời gian không cần năm tháng. Mặt đất không cần bầu trời. Trăng không cần đêm vẫn sáng...? (TN)

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Rồi, xong cả trăm cái updates mà những lần thoáng chạy ra, chạy vào nghía nghía, ngó ngó mà chưa đọc được!

Chạm... và vỡ...

BƯỚC HỤT

Anh chị sống với nhau đã lâu. Vui có mà buồn cũng không ít. Cuộc sống cứ bằng lặng trôi qua. vất vả qua đi, các con lớn dần... Một ngôi nhà khang trang, đồ đạc mỗi ngày đầy đủ hơn. Anh cũng vắng nhà nhiều hơn.
Một lần lên lầu bước vào phòng ngủ, chị thấy anh đang ngồi đếm tiền, những cọc tiền một trăm ngàn còn mới. Nhìn thấy chị, bất giác anh xoay người khom lưng che gói tiền...
Bước xuống chị mới nhận ra những bậc cầu thang nhà mình cao quá.

KHÓA

Anh buông lời nặng nề. Sững sờ, cô đưa con về nhà ngoại. Anh chỉ gọi điện cho con.
Cô về nhà lấy vài thứ. Mở cửa, cô biết anh vừa đi. Trên bàn, gạt tàn còn vương khói thuốc... Cô bỗng thấy mềm lòng với mùi thuốc là quen thuộc. Dọn dẹp qua loa rồi cô đi.
Mấy ngày nữa, lấy cớ tìm sách cho con, cô lại về, thầm mong sẽ gặp anh dù trái tim vẫn còn đau đớn.
Mở cửa mãi không được. Nhìn lại, ổ khóa đã thay.

BẠN GÁI

Hai đứa cùng tuổi cùng nghề, thân như chị em. Khó khăn trong công việc, nó tin tưởng kể cho bạn nghe. Gặp lúc gia đình bạn đổ vỡ, nó cũng chia sẻ.
Không biết từ lúc nào bạn đã giành những mối làm ăn của nó. Người đàn ông của nó cũng vào tay bạn nốt.
Không một lời oán trách, nó gầy dựng lại chuyện làm ăn. Rồi nó cũng tìm được người đàn ông khác. Mọi việc còn tốt đẹp hơn trước.
Mất một người bạn có khi không phải là điều đáng tiếc.

BẬN

_ Mai em ra, anh có bận gì không?
_ Hay quá, em ra đi. Mình sẽ đi chơi đâu đó.
Anh và em có ngày cuối tuần lang thang thật vui.
                                               
                                                       *****
_ Mấy bữa nữa em ra, anh có rãnh không?
_ Để anh xem... dạo này nhiều việc quá...
Em ra và về, chỉ gặp anh trong chớp nhoáng trong bữa cơm trưa muộn màng.

                                                       *****
_ Anh à, em mới ra...
_ Anh bận quá, tí nữa anh gọi nhé.
Em hiểu, vì đã từng nghe anh trả lời người xưa như thế.

LƯNG

Thời con gái, khi ngồi bên người yêu cô hay ngã đầu vào vai anh đầy tin cậy.
Những năm đầu chung sống, mỗi đêm chồng ôm trong vòng tay, cô úp mặt vào ngực anh âu, yếm.
Bây giờ cô chỉ ước được chồng ôm choàng lưng mình, để cảm thấy mình có một chỗ dựa vững vàng, ấm áp.
Đã lâu rồi cô chỉ thường nhìn thấy cái lưng của chồng, chống chếnh và lạnh lẽo.


Những câu chuyện ngắn, rất ngắn nhặt được trên một tờ báo cuối tuần ( tác giả là Nguyễn thị Hậu). Đọc xong nghe sao mà chua xót, sao mà thấy đâu đó những mảnh đời quen thuộc của chị, của bạn và cả của người dưng... Sao mà thiệt thòi thế, sao mà mong manh thế... những người phụ nữ quanh tôi! Hôn nhân cũng thật dễ vỡ khi chạm nhẹ đến thế sao??? Bỗng thấy thật chênh vênh, hụt hẫng... vào một niềm tin đang ấp ủ!

"Thương tôi thương phận long đong
Yêu tan mong manh, tan nhât nguyệt
Thương tâm ...

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010

Rồi có lúc phấn son kia sẽ nhạt phai Rồi có lúc nếp nhăn trên mi mắt ai Buồn soi gương nay mới biết ta đã già Thời gian trôi như vội xóa tuổi ngọc ngà...

entry dở hơi!

Sáng nay đi bộ cùng một chị bạn, gọi là chị nhưng chị cũng đã gần bảy mươi rồi. Chắc có lẽ chị luôn cởi mở, vui vẻ và có giọng cười giòn tan nên trông chị trẻ hơn tuổi nhiều, thế là lần gặp đầu tiên đã gọi là chị nên cũng quen.

Hai chị em cứ đi quanh Bờ Kè, nơi có rất nhiều người cùng ra đó cho bài thể dục buổi sáng. Chuyện trò huyên thuyên những câu chuyện không đầu cũng chẵng có đuôi; tiếng cười vang của chị làm những vòng đi như nhanh hơn và tâm trạng cũng phấn chấn hơn; cho một ngày mới bắt đầu nhẹ nhàng và vui vẻ hơn...

Sáng nay bỗng dưng những câu chuyện không đâu ấy lại làm chị chùng lại..., và chị nhắc về câu chuyện tình đầu tiên của mình... Có phải ta luôn day dứt, luôn nhớ về cái e ấp đầu tiên của thời con gái? Có phải "tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ" như những câu hát xa xưa?... Chỉ biết là hôm nay bà chị của mình thật khác mọi ngày, chị nhớ và nhắc về người ấy với cả lòng trân trọng và yêu quý...

Một chút xao lòng của chị để biết rằng tình yêu không bao giờ già. Chị luôn tự hào về cái gia đình hạnh phúc của chị, về bầy cháu Nội luôn xúm xít, quây quần bên Ông Bà mỗi chiều cuối tuần..., về bốn đứa con trai hiếu thảo, ăn nên làm ra như chị luôn kể. Một chút kỷ niệm xa xưa quay về làm chị nhớ... và day dứt, có lẽ!

Chị không gặp lại người xưa từ lâu lắm rồi, có thoáng chút băn khoăn nào về người ấy không vậy chị? Em vẫn mong "trái đất tròn" như bao người vẫn nói, nhưng sao với em trái đất vẫn không thể tròn để một lần vô tình gặp lại vẫn hoài là nỗi nhớ và niềm hy vọng mơ hồ...