Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Hoang hoải...

Thật ra thì từ trước đến giờ mình chưa lần nào dùng từ này; chỉ vì không thật hiểu ý nghĩa của nó... Thi thoảng đôi lần đọc được trong những trang viết của bạn bè, những câu thơ mang nặng tâm sự của ai đó muốn trải lòng... Với mình, "hoang hoải" có thể là một nổi buồn khắc khoải, chênh vênh...

Hôm qua đọc một câu truyện ngắn trên báo, chỉ một câu tả ánh mắt của nhân vật thôi mà sao làm mình cứ nghĩ mãi... "Một đôi mắt hoang, không phải hoang dại mà hoang hoải buồn...". Một đôi mắt của một ngày xưa xa lăng lắc bỗng chốc hiện lên thật rõ, một đôi mắt của cô đơn, day dứt, nặng trĩu tâm tư...

Trên chuyến đò dọc ngày ấy, lần đầu tiên biết đến cái bao la của một dòng sông. Lần đầu tiên tìm về một miền quê lạ, lần đầu tiên biết được quê hương Anh. Cái bỡ ngỡ của con gái Sài Gòn, sợ run khi ngồi trên chiếc đò bé nhỏ, lắc lư trên sóng nước dập dềnh... làm anh chàng lái đò phải cười khì, luôn miệng trấn an!

Lần đầu tiên gặp lại Anh từ lúc Anh bỏ Sài Gòn, lần đầu đau nhói cả lòng khi bắt gặp ánh mắt Anh ngày ấy... Một tai nạn làm Anh mất cả đôi chân, mất cả những ước mơ ấp ủ! Anh bỏ Sài Gòn, bỏ hết bạn bè, bỏ cả một tình yêu chưa nói...

Chỉ một lần ghé thăm
Một đời em vẫn nhớ...
Vàm Cỏ Đông
Nước chảy ngược dòng...
.....

Làm sao em có thể tìm
Con sông Vàm vẫn vô tình chảy ngược
Để lại trong lòng em vết xước
Chẳng thể nào lành..., dù tháng năm trôi...
....
Lần cuối cùng em được nghe lại tiếng đàn của Anh, một đêm trăng thật sáng với chòm Đại Hùng Tinh lấp lánh... Tiếng đàn chơi vơi trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư...

Tất cả đã là kỷ niệm..., tất cả đã đi vào ký ức... Chỉ còn những câu thơ em viết về Anh, về chuyến đi ngày ấy... Hôm nay dưng không nhớ lại, để nhớ lắm một đôi mắt buồn, hoang hoải buồn mà em ngày ấy không thể nghĩ ra...

Vẫn mong Anh luôn được bình an và hạnh phúc...

Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

mỗi ngày...

Mỗi ngày tôi đi qua con hẻm nhỏ... Chiếc xe lạch cạch của chị bán phở sáng vẫn đều đều lăn bánh đến chổ dọn hàng; tiếng chổi quét sân của một Cụ Bà khó ngủ, dậy sớm vẫn loẹt quẹt trong vườn; chiếc xe rác đến sớm dọn dẹp sạch sẽ cho khu phố bắt đầu một ngày mới... Thân quen.

Mỗi ngày tôi đi qua con đường nhỏ... Những chiếc lá ủ hương đêm long lanh trong nắng sớm rạng ngời. Những gương mặt lạ, quen lại vội lướt qua nhau; để lại cái cười mỉm mà sao lòng vui lạ.

Mỗi ngày tôi đi qua cuộc sống. Qua bao mảnh đời tất tả, ngược xuôi với cái ăn, cái mặc hàng ngày. Bà cụ ve chai vẫn oằn người với chiếc xe đẩy; cậu bé bán vé số đôi khi quên cả xấp vé số còn lại mà cười toét miệng với trò chơi bắn bi cùng các bạn trên đường; tiếng gỏ mì lách cách làm con hẻm nhỏ xao động giữa đêm khuya; những gương mặt thợ mệt nhoài sau một đêm thức trắng cho kịp mẻ bê-tông của công trình bệnh viện Hoàn Mỹ đầu đường, về ngang nhà mà vẫn rộn rã tiếng cười, tiếng nói...

Mỗi ngày tôi đi qua mọi người. Nghe cuộc sống thở với bao hạnh phúc, âu lo, bất hạnh...

Mỗi ngày tôi đi qua tôi. Nghe nỗi buồn riêng dường như bé lại. Nghe như những nụ cười vẫn đang khúc khích quanh mình...

Mỗi ngày tôi vẫn mãi đi tìm...

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Vừa "măm" tô mì gói, vừa dạo Mult. Ôi, Mult lặng ngắt!!!

Lời cho Mẹ

Thanh âm trong như mây xanh mênh mông
Lòng Mẹ mơ như bài thơ hoang sơ
Ngọt ngào lời ru con vào giấc mộng hồng
Dâng yêu thương trong muôn phương yêu thương...

Thánh hai, tháng đa cỏ non làm mùa xuân
Nhưng tình Mẹ muôn đời là mùa xuân
Thương yêu con, Mẹ thương yêu muôn phần
Mắt Mẹ sáng vạn mầu như tinh vân.

Mẹ là bầu trời trăng sao, Mẹ ơi!
Màu hồng tươi trên đôi môi Mẹ cười
Cho con ngủ trong vòng tay Mẹ nhé!
Con yêu Mẹ nhiều, nhiều nhiều Mẹ ơi!!!

Mẹ yêu, Mẹ yêu, xinh ơi là xinh
Âu yếm bàn tay ngan ngát bao tình
Cho con ước mơ Mẹ làm bình minh
Giọng mật ru buồn, trăng sao lung linh...

Mẹ là trời thơ, Mẹ là nguồn mơ
Mẹ là cung đàn ru con mênh mang
Mẹ là màu xanh, xanh xanh vô ngàn
Ươm ngọt tuổi hồng, Mẹ ca lời tình tang...

Mẹ là bình yên, Mẹ là thần tiên
Mẹ là thiên đường, Mẹ là yêu thương
Muôn vàn dịu ngọt xoay tròn trong tâm hồn
Con yêu Mẹ nhiều, nhiều nhiều Mẹ ơi!

Những lời thơ vụng dại của cô bé mười bốn tuổi, ngô nghê làm sao nhưng thật ấm áp tình yêu Mẹ! Có lẽ Mẹ sẽ rất vui khi được nghe lời yêu từ tâm hồn con gái nhỏ. Lại một mùa Vu Lan; lại có biết bao những bài hát, bài thơ ca ngợi Mẹ. Nhưng những vần thơ ngây ngô ấy vẫn làm Mẹ rơi nước mắt và thật ấm lòng những khi khó nhọc trên đường đời.
Con yêu Mẹ nhiều, nhiều nhiều Mẹ ơi!!!

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

Con gái, con trai và Đà Lạt




Ngoài những lần đi cắm trại cùng Thầy Cô và bạn bè ở trường, đây là lần đầu tiên Mẹ cho hai nhóc đi chơi xa cùng vài đứa bạn thân. lần đầu tiên để chúng lo tất cả mà không giúp đở hay góp ý. Cuộc đi chơi vui vẻ và an toàn, thở phào yên tâm và... chợt hơi buồn - hai nhóc đã lớn thật rồi, đã dần đần không cần vòng tay Ba Mẹ ôm chặt như thưở nào...

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

thơ rơi...



Rơi xuống nụ hoa nhài
Vần thơ tôi thơm ngát
Rơi lên đóa hồng phai
Mong manh từng cánh nhạt...
Rơi vào chùm hoàng anh
Mơn man cành nguyệt quế
Đong đưa lá ngân huệ
Ve vuốt gốc sứ già...
Chẳng đợi đến mùa xuân
Vẫn rực vàng mai đất
Ấm hồn quê, chân chất
Mà đằm thắm, kiêu sa...

Mỗi sớm mai thức dậy

Ngắm lộc biếc đầy cành
Chiếc ban - công bé nhỏ
Khoãng trời thơ mênh mang...