Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

Vầng trăng xứ Quảng

Em nào đã biết quê anh đâu
Sao vẫn thấy vầng trăng vàng tha thiết
"Mảnh hồn rách"(*) u buồn ngày ly biệt
Câu thơ anh đau nhói một vầng trăng ...

Vầng trăng đêm nay gợi nhớ một vầng trăng
Đất Mẹ ơi ! Biết khi mô trở lại ...
Tất cả chỉ còn vầng trăng Quảng Ngãi
Nở mỗi đêm - trong sâu thẳm tâm hồn ...

(*) : Cảm từ một bài thơ của Đoàn Vị Thượng , kỷ niệm một đêm trăng rằm thật đẹp !

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Mùa đi ...

Mùa đi.


Gió.

Thổi khô tháng ngày.

Thân Mẹ hao gầy, tóc ngã màu mây.

Lưng còng như bông lúa chín.

Có lần vào blog của Bùn Thiu , mình đã bắt gặp cụm từ "mùa đi" và cứ nghĩ mãi về nó - một cách diễn đạt thời gian thật đắt !


Mùa đi , từ xuân sang hạ , từ thu tới đông ...; từng mùa trôi qua và thời gian cứ thế mà trôi qua ! Tóc Mẹ Cha ngày mỗi bạc và cô bé con ngày nào đã thành một phụ nữ với những lo toan đời thường. Đời sống từ lúc nào đã là những chùm rong rêu phiền muộnvà yêu thương xưa cũng chỉ là những thoảng hương trong vườn kỷ niệm. Ngày tháng cũ đã xa thật rồi - hoàn toàn xa tít ... Rồi cũng sẽ không còn ánh mắt nào hồn nhiên , nụ cười nào yêu dấu ; rồi cũng sẽ quên mất con đường xưa để đưa em về vườn hương thưở nọ ...


Tội nghiệp cho em !!!


Và thời gian vẫn cứ lặng lờ trôi ...

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh

Chợt nhớ những câu thơ xưa của Đoàn Phú Tứ , cũng thật đắt khi viết về thời gian . Hương thời gian cũng là hương yêu thương của một thời thơ ấu - nhẹ nhàng , thanh sạch , chẳng nhuốm ưu tư ...

Sao tự dưng lại chạnh lòng thế này nhỉ ? Kỷ niệm thì luôn mãi vấn vương mà những phiền muộn thì cứ chực chờ bên ngõ ??? Thôi thì cứ ví kỷ niệm như những giọt sương lắng đọng trong một đêm nào lặng lẽ ...; nhưng sương có thể tan đi trong buổi sáng hồng rực rỡ - còn kỷ niệm ...

... thì vẫn mãi hoài đọng lại trong tim ...

( Viết trong một chút lan man , luyến tiếc về ngày tháng cứ hờ hững trôi đi ... Có lẽ tại mình sợ già chăng ??? )













Thứ Tư, 18 tháng 2, 2009

Entry for February 17, 2009

Có lẽ entry này hơi lạ , vì không viết về những cảm xúc của mình như thời gian qua . Tự dưng muốn kể lại những chuyện mình thấy và ... ngẫm nghĩ , những chuyện không liên quan đến gia đình mình nhưng lại cảm thấy có lẽ rồi cũng sẽ xảy ra trong những ngày sắp đến , chuyện hai nàng dâu thời nay.



Em trông cũng khá xinh , tốt nghiệp Đại Học , có một việc làm tốt , lương khá cao. Là con gái út trong gia đình chỉ có hai chị em gái , có lẽ em sống trong chìu chuộng từ bé nên về làm dâu khi hai mươi bốn tuổi , em vẫn như cô bé con quen nũng nịu , vô tư . Mẹ chồng còn trẻ , lại không đi làm nên công việc nhà vẫn quán xuyến hết , em không phải làm dâu vất vả như mọi người thường dọa khi chuẩn bị cưới . Đi làm về , em lên thẳng phòng mình ; cơm chiều xong thì đũng đĩnh xuống ăn rồi về phòng lại. Vui vui thì rũ chồng đi ăn ngoài , quần áo mẹ chồng giặt sẵn , bỏ vào phòng em cũng chẳng buồn xếp ! Chồng thì sáng ra là cứ réo " mẹ ơi , ủi áo sơ - mi con chưa ? , mẹ ơi, đôi vớ con đâu rồi ?... ". Về nhà chồng đã hơn một năm rồi mà cô em chồng vẫn chưa thấy chị dâu hỏi đến mình năm nay học lớp mấy rồi ... Mẹ chồng thì sợ nói đến em lại có cớ dẫn chồng về sống nhà vợ nên chỉ biết than cùng bạn bè ... Nàng dâu hiện đại nào cũng thế sao nhỉ ???




Tự dưng có cảm giác em là con dâu trong nhà hay chỉ là khách trọ ?





Em là con gái quê , học hành cũng không nhiều , lên thành phố làm thuê ở một quán nước . Cũng xinh xắn , dễ thương nên nhanh chóng có được người thương và lấy chồng ngay khi mới mười tám tuổi . Rồi đứa con đầu lòng ra đời chỉ sau vài tháng , nhà chồng cưng cháu nội nên em cũng đỡ vất vã chuyện chăm con. Vợ chồng trẻ nên không tránh được chuyện cãi nhau , khi giận năm bảy bữa , lúc em bỏ về nhà mẹ đẻ ở quê . Anh chồng lại phải đi đón về , lại tíu tít như chẳng có chuyện gì quan trọng ! Vài lần như thế thì mẹ chồng cũng bực , không cho con trai đi đón về nữa . Cháu nội cũng theo bà nội từ bé nên chẳng eo sèo đòi mẹ . Nhưng quê nghèo , ở mãi thì đâu thể kiếm ra tiền nuôi thân ; về lại nhà chồng thì đỏng đảnh , muốn chồng phải lên rước ... Có lẽ anh chồng cũng muốn vợ về nên đem con đi theo , bảo là để mẹ nó chăm sóc . Ông bà nội nhớ cháu , sợ cháu ở đó cực khổ , muỗi mòng ..., thế là tự bà nội phải lên đón cháu về , đương nhiên mẹ cũng được về theo . Ôi chao , sướng chưa , được mẹ chồng đi đón về mà ! Đúng là " mẹ quý nhờ con " !!!



Rồi có ngày mình cũng sẽ là mẹ chồng , con gái sẽ về làm dâu một nhà nào đó . Mong sao nó sẽ không là một nàng dâu "chua" như thế ! Các cô gái ngày nay thật giỏi , thật bãn lĩnh ..., nhưng chỉ cần xếp lại tí "cái tôi" của mình đi , các em sẽ nhanh chóng hòa nhập với gia đình mới và trở thành một thành viên yêu quý ngay thôi . Có lẽ mình nghĩ hơi đơn giãn thật , cuộc sống có nhiều phức tạp hơn , đa dạng hơn ; nhưng cốt yếu con người nên dành cho nhau một chữ TÂM thì có lẽ mọi việc sẽ dễ dàng hơn thì phải .


Viết chuyện thiên hạ sao khó thật ! Cứ phải đắn đo mãi !!! Thôi thì lần sau cứ viết lại chuyện của mình thôi có vẽ dễ dàng hơn !


Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

Ngày ngọt ngào

Hôm nay con gái vào bếp , gian bếp bé xíu xiu nên không đủ chỗ cho 3 người . Thế là Mẹ rảnh rang ngồi chơi game cho con gái và nhỏ bạn hí hoáy tập làm bánh . Cũng chẳng phải nhỏ siêng năng gì đâu , chỉ là vì muốn tự tay làm những chiếc bánh xinh xinh tặng bạn trong ngày Valentine này thôi .




Nhìn con gái bọc những chiếc bánh be bé có hình trái tim đỏ thắm thành từng gói quà thật xinh , dành tặng những người thân yêu , bạn bè và " người ấy " của nó ; mình chợt nghĩ : " yêu thời buổi này mệt thật ! " . Nếu lúc trước Valentine cũng rộn ràng như thế này , ông xã ( là người "ấy " lúc đó ) cũng dững dưng như thế này ... , thì liệu kết quả có "như thế này " không nhỉ ??? Ngốc thật , mình yêu anh đâu chỉ vì những đóa hoa trong ngày lễ , đâu chỉ vì những lần hẹn hò nơi sang trọng , đắt tiền ... ; đã biết anh khô như ngói chưa bao giờ thủ thỉ tiếng yêu , đã biết anh chẳng chút lãng mạn , chẳng chìu chuộng dỗ dành ... ; nhưng nhìn anh loay hoay với thau tã em bé , hí hoáy với bát cháo giãi cảm cho vợ ... , lúc ấy còn hơn cả nghìn lời có cánh !


VALENTINE thật ngọt ngào từ những chiếc bánh xinh xinh của con gái , từ tình yêu ấm áp của ông xã dành cho ... Thôi thì cứ để cho chút luyến tiếc về mơ ước được tặng hoa làm cho tình yêu này thêm chút gia vị ( không biết đó là mặn , đắng hay cay ? ). Xin được mừng cho các đôi lứa yêu nhau , được vui cùng những tình thân gia đình , được sẻ chia từ những ấm nồng tình bè bạn ...


HAPPY VALENTINE DAY !!!

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2009

thí dụ ...

Thí dụ bây giờ tôi phải đi, tôi phải đi


Tay chia ly cùng đời sống này

Có chiều hôm , đôi chân tôi về biên giới mới

Nghe sao quanh tôi đêm dài

Có còn ai trong yên vui về yêu dấu ngồi

Rơi lệ ru người từ đây ...


Thí dụ bây giờ em phải đi, em phải đi

Đôi tay em rồi yêu ái đời

Em phải đi , đôi môi ngoan dù chưa chín tới

Quanh em , trăm năm khép lại

Có còn ai mang hoa tươi về yêu dấu ngồi

Quên đời xóa hết cuộc vui ...


Có còn , có còn em ; im lìm trong chiều hôm ; nước mắt rơi cho tình nhân.

Nếu còn , nếu còn em ;xin được xin nằm yên ; đất đá hân hoan một miền .


Nếu thật hôm nào em bỏ đi, em bỏ đi

Sau lưng em còn con phố dài

Những hàng cây loan tin nhau rồi im tiếng nói

Quanh đây hoang vu tiếng cười

Có ngày xưa em theo tôi cùng ra quán ngồi

Bên đời xe ngựa ngược xuôi...


Nếu thật hôm nào tôi phải đi, tôi phải đi

Ôi bao nhiêu điều chưa nói cùng

Với bình minh hay đêm khuya và từng trưa nắng

Bao nhiêu sen xanh , sen hồng

Với dòng sông hay anh em và những phố phường

Chắc lòng rất khó bình an ...


Trịnh Công Sơn


Có những bài hát đã thành kỷ niệm , có những bài hát mà mỗi khi nghe lại vẫn thấy lòng day dứt , vẫn hút theo từng ca từ , giai điệu ... Nếu thật hôm nào tôi phải đi , ôi bao nhiêu điều chưa nói cùng ... Tiếng đàn guitar khảy những âm điệu chậm rãi , rời rạc ... như một lời chia tay được nói trước . Dù sao cũng vẫn là thí dụ , nhưng sao vẫn thấy lòng nặng nề , vẫn nghe cay sè nơi mắt ... Chắc lòng rất khó bình an ... Mong sao lòng sẽ lại bình an ...

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2009

Rằm Tháng Giêng

Rằm Tháng Giêng ... Mấy năm trước chỉ theo bà chị đi vòng vòng mấy chùa gần nhà , cứ nghĩ đi lễ Phật thì chùa nào cũng thờ Phật cả . Năm nay nghe mấy dì trong xóm rủ rê quá , nên đi theo làm một chuyến viếng 10 cảnh chùa ngày rằm , cũng là một dịp biết được nhiều cảnh chùa hơn .
Trên xe , phần nhiều là các cụ bà . Nhìn các cụ lên xe , xuống xe , vào chùa lễ Phật trong khói hương nghi ngút , trời nắng chang chang ... mà thật khâm phục !!! Có lẽ các cụ đi nhiều rồi nên đã quen , mình cứ đi theo để nghe chuyện thôi , cũng vui !
Trưa , xe dừng ở chùa Bình An - nơi mọi người được mời cơm trưa . Đông quá là đông , không thể chen chân vào nơi dùng cơm được . Nghe nói chùa có nhận nuôi các cụ bà không nơi nương tựa , trên xe lúc khởi hành chị Trưởng Đoàn cũng có quyên góp để đến giúp các cụ , nên mình cũng muốn thăm . Khác hẳn sự ồn ào , đông đúc trên Phật Đường , nơi đây thật tĩnh lặng . Các cụ thật vui khi có người thăm viếng , hỏi han ... Không hiểu gia đình các cụ ra sao , con cháu thế nào ... mà tuổi già lại quạnh hiu nơi đây ? May mà có ngôi chùa nầy cho các cụ nương náu , bầu bạn với nhau . Cám ơn Sư Cô Minh Lý thật nhiều !!!
Thế là cũng vãn được 10 cảnh chùa ngày rằm Tháng Giêng như nguyện . Chỉ là những ngôi chùa nhỏ , thế mà cũng rất đông người đến viếng . Mang máy chụp hình theo mà rốt cuộc chẳng chụp được tấm nào cả , ở đâu cũng thấy người , thấy khói nhang nghi ngút ... Mình thì say nắng , về đến nhà là nhức đầu ,chỉ nằm vùi đến tận sáng nay . Chán mình thiệt , đi xe dở ơi là dở !!! Ông Xã cứ càm ràm " đi mệt thế này mai mốt không cho đi nữa ! ". Thôi chết , lỡ hẹn với mấy em trong VTNA sẽ theo một chuyến mà ổng không cho đi thì sao ??? Chắc phải dụ dỗ lại bằng mấy bữa ăn thật ngon và không ôm cái máy vi tính miết mà bỏ bê ổng quá !!!
Ngày Rằm đi lễ Phật , chỉ cầu mong sự bình an cho Cha Mẹ , cho gia đình . Cầu mong vạn sự bình an may mắn trong năm nay . ( Nhưng xin nhầm cái xăm không tốt nên cũng lo lo , đúng là mua chi cái lo vào người cho mệt thế không biết !!! )

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2009

Thưa Cô , em xin lỗi !!!

Mùng 8 Tết , nhỏ Kim Tư chở mình đến thăm cô Hồng Cúc . Cô chủ nhiệm lớp mình 2 năm - lớp 1o và 11 . Đã hơn 30 năm rồi , từ ngày mình ra trường mình vẫn chưa lần nào đến thăm Cô , tệ thật !!! Mà đâu chỉ một mình Cô , mình trốn tất cả các Thầy Cô , bạn bè phổ thông từ lúc mình bỏ dở dang Đại Học để đi làm công nhân ... Chỉ mới gần đây thôi , mình mới gặp lại Kim Tư và được nhỏ rủ đi họp mặt Thầy Cô nhân ngày 20 - 11 , và ở đó , mình được gặp lại bao nhiêu là kỷ niệm ...
Cô nhận ra mình ngay làm mình cay sè cả mắt ... " Lâu quá chừng Thanh Trúc mới đến thăm Cô phải không ? " . Sao Cô nhớ chi nhỏ học trò chẳng nhớ chút công ơn dạy dỗ ? Sao Cô nhớ chi từng chuyện nhỏ nhặt về nhỏ lớp trưởng nhưng lại chẳng ngoan chút nào ? Sao Cô nhớ cả mái tóc dài em nuôi suốt thời con gái ??? ... Hôm nay , em lại được Cô quan tâm hỏi han từng chuyện về gia đình , con cái ... , bên Cô em lại được trở về làm nhỏ học trò lém lĩnh khi xưa ... Thật xấu hổ khi biết bao nhiêu bạn bè cũ vẫn đến thăm Cô hằng năm , dù khi còn đến lớp các bạn ấy rất sợ giờ Pháp Văn của Cô . Cô nhắc lại từng cái tên , từng công việc của các bạn với cả sự quan tâm như ngày xưa Cô làm Chủ Nhiệm lớp . Bây giờ Cô đã 70 tuổi nhưng ơn Trời ,Cô vẫn minh mẫn và khỏe mạnh dù vẫn cái dáng người dong dõng , khòm khòm như trước kia !Liệu còn bao nhiêu lần em được ngồi bên chân Cô , nắm tay Cô thăm hỏi , kể cho Cô nghe chuyện gia đình , con cái ... Em đã bỏ phí 30 năm bổn phận của một học sinh rồi !!! Cô ơi , em xin lỗi !!! Xin lỗi Cô thật nhiều , Cô ơi !!!