Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Một Đà Lạt trong ký ức...


Anh mời đến nhà chơi trong một dịp vui của gia đình. Háo hức, bồn chồn vì chuyến đi chơi xa; cả nỗi hồi hộp, bâng khuâng vì được gặp lại anh sau 30 năm - một khoãng thời gian quá dài đủ để tất cả kỷ niệm có thể phai mờ trong trí nhớ nhỏ nhoi của ai đó...

Washington D.C làm tôi thật ngạc nhiên với những mảng xanh rộng lớn. Đâu đâu cũng thấy một màu xanh ngút ngàn của thông, của những tán cây mát rượi... Cứ nghĩ thủ đô thì sẽ rất ồn ào với những tòa nhà hình hộp cao chót vót; những con đường rộng lớn xe cộ nối đuôi; và con người thì vội vàng đến chẳng kịp nhìn nhau...

Ngạc nhiên đến thích thú, tôi đã lang thang một mình trong cái lạnh của miền Bắc để ngắm nhìn no cả mắt. Trong tôi chợt nhớ lại thật nhiều về Đà lạt của tôi khi lần đầu tiên tôi đặt chân đến của một thưở đôi mươi... Một ký ức không thể phai mờ, một kỷ niệm đẹp cho cả đời vẫn mỉm cười khi bâng khuâng nhớ lại...

Cũng là những con đường đèo dốc uốn quanh..., để những bước chân chậm chậm níu vịn vào nhau, cười vang thích thú...
Photobucket


Cũng những ngôi nhà gỗ trắng xinh xinh dựa vào sườn dốc, hoa nở rực rở trước sân và cả một rừng cây to ôm ấp từ thung lũng sau nhà...

Photobucket
Những chú sóc bình thản trước bước chân người, xoe tròn đôi mắt nhìn không hề sợ hãi...


PhotobucketVà rất nhiều hoa...; trên lối đi, trong vườn nhà, dọc theo hè phố...

PhotobucketPhotobucketPhotobucketHai bàn tay tê cóng, đôi chân mỏi rã rời...; chân muốn quay về nhưng lòng vẫn như tiếc nuối; sợ không còn được ngắm nhìn, được nhớ lại một kỷ niệm đẹp trong đời.
Bất giác cười một mình khi nhớ lại câu thơ vui của anh ngày ấy.
 

Leo hết dốc này, lại dốc khác
Vai anh nhấp nhỏm tựa vai đèo
Anh còn đi nữa, không sợ lạc
Chỉ sợ Sài Gòn kêu xuống thôi...

Sài Gòn đã gọi chúng ta quay về và Đà Lạt đã trở thành một kỷ niệm... Bao nhiêu lần đã quay lại Đà Lạt, nhưng cái cảm giác của lần đầu tiên không bao giờ trở lại... Rừng thông ngày ấy cũng không còn, hoa đã kém tươi và những con dốc cũng không còn níu bước, chỉ làm đôi chân thêm mệt mỏi...

Ừ thôi, đã là kỷ niệm...

16 nhận xét:

  1. Lá sao mà xanh quá ... con đường trong cái pic 1 cũng tuyệt đẹp ...Đà Lạt bây giờ không còn xanh thế đâu T ạ

    Trả lờiXóa
  2. Nhà của gia đình hả Thanh Trúc ?
    Ở đường nào vậy ? Anh không sao nhớ nổi

    Trả lờiXóa
  3. bạn cũng có chung niềm yêu Dalat như Walk rồi

    Trả lờiXóa
  4. Dạ, em nhớ Đà Lạt của ngày xưa khi em được đến lần đầu thôi. Tiếc cho ĐL của mình quá chị há!!!

    Trả lờiXóa
  5. Những ngôi nhà trên đường em dạo thôi, cách Downtown cũng khoảng 30 phút lái xe đó anh ạ!

    Trả lờiXóa
  6. Ôi thật là hạnh phúc là đã không thất vọng về nhau đó Trúc à.
    Nhưng nếu ở lại VN sau từng ấy năm thì không biết đâu đó Trúc ơi!

    Trả lờiXóa
  7. Bình yên những góc phố này, êm mát nữa...

    Trả lờiXóa
  8. Đẹp và bình yên quá à chị ơi!

    Trả lờiXóa
  9. Mấy nữa em sang thử xem sao...

    Trả lờiXóa
  10. Chuyện thời con nít thôi mà chị ơi!!!! :)))

    Trả lờiXóa
  11. Bình yên và cả im lặng nữa!!! Sự im lặng đôi khi làm mình thật sợ khi lang thang một mình... :)))

    Trả lờiXóa
  12. Giống Đà Lạt của em không hè??? !!! :D

    Trả lờiXóa
  13. Ừ, biết đâu đấy; nhóc há! :)))

    Trả lờiXóa
  14. đẹp và hay chị ơi, nhẹ nhàng lắm

    Trả lờiXóa
  15. ĐL đã xa dần đễ hiện hữu một Washington D.C Tr nhỉ.

    Trả lờiXóa