Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Thương lắm ... rau càng cua



Má bảo sang nhà lấy rau về ăn, " mùa này rau mọc khắp vườn; không như mùa lạnh, nhìn mảnh vườn chơ vơ đến tội!" , Má nói.
Mảnh vườn sau của Má đầy những bí, bầu, rồi mướp hương, mướp đắng... Những bụi rau quế thơm thơm, những tàu bạc hà mập ú; đậu bắp no tròn, ớt hiểm cay xé lưỡi... Những ngày lười ra chợ, chỉ đi một vòng là có nồi canh chua, dĩa rau xào, rau luộc cho một bữa cơm.Nhìn Má mặt đỏ gay dưới cái nắng Houston để tưới cây, nhổ cỏ... mới thấy thương, thấy quý quả bầu, trái mướp Má cho...

Hôm nay Má cho một rỗ rau càng cua- loại rau dân dã chỉ mọc sau hè nhà, chen chúc trên từng kẻ gạch, hốc cây... Đi hết một vòng vườn mới hái được một rỗ chỉ đủ cho một thố càng cua bóp giấm, ngon miệng, bắt mắt với vị chua chua, giòn giòn, béo béo của món rau. Màu xanh non nõn nà như ngọc của rau chỉ nhìn thôi cũng thích, bỗng thương lắm sức sống của rau khi chẳng ai trồng mà cũng tự tìm chỗ để nương thân. Cũng là rau mọc sau hè như rau đắng, nhưng chẳng được biết đến nhiều vì có lẽ ai cũng có lần nghe câu hát "còn thương rau đắng..." ngày nào; rau càng cua vẫn âm thầm nở hoa, rụng hạt rồi theo mưa, theo gió làm mảnh vườn xanh um từ những kẻ đá, khe tường... Nhìn rau là nhớ ngay đến cái vị the the, mát mát, thanh thanh; nhớ ngay đến cái hồn quê của loại rau chỉ mọc sau hè. Nhớ lần đầu thấy rau trên đất Mỹ, bỗng mừng như gặp lại người bạn thân ngỡ đã lạc mất nhau rồi... Chỉ một nhúm rau thôi, sao lại chạnh lòng đến thế!!!
Bữa cơm chiều nay sẽ ngon miệng lắm đây!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét