Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Không từ bỏ ước mơ

Hai mươi hai tuổi, cái tuổi mà lẽ ra phải xách bằng đại học đi kiếm việc như chúng bạn thì mình lại lui cui sáng chiều ở lò luyện thi. Để nhớ lại kiến thức không hề dùng đến trong bốn năm từ thời học phổ thông sao mà khó khăn đến thế.

Bạn bè và đồng nghiệp vẫn chưa hết trách mình khi từ bỏ một vị trí tốt của một công ty lớn để theo đuổi giấc mơ đại học, có lẽ một số người nghĩ rằng đi làm chỉ để nhận lương; nhưng với mình, niềm say mê với công việc mới là hạnh phúc.

“Làm lại từ đầu đi”. Ừ, làm lại. Dù biết rất khó khăn nhưng mình đã quyết, vì biết rằng chỉ có thế mới chuyển hướng được cuộc đời, chỉ có học lại mới có đủ kiến thức để làm ở ngành mình yêu thích. Ừ, trễ nhưng vẫn hơn không. Mình quyết tâm dành sáu tháng cuối cùng này để vực dậy kiến thức không hề đụng đến suốt bốn năm, quyết tâm đánh cược công việc hiện tại, áp lực gia đình, sự chỉ trích của bạn bè để giành lấy một ghế trong giảng đường đại học. Người ta nói “có khó khăn thì mới có thú vị, nhưng lần này sẽ thú vị hơi quá đó”, mình thầm nghĩ.

Bảy tháng sau: “Trời, thiếu điểm!”, cầm giấy báo mà tay mình không run nổi, trong lòng chỉ có nỗi thất vọng to lớn, cảm giác như đã đánh mất một cái gì đó. Kỳ thi này là cuối cùng vì tự biết rằng mình khó có thể cố gắng được như thế một lần nào nữa, áp lực và thời gian đều không cho phép. Nhưng không, mình không chấp nhận, cho dù vô vọng mình vẫn hi vọng.

Với một niềm hăng say khó tả, mình truyền tất cả cảm xúc vào một bức thư; một bức thư viết suốt ba ngày, chỉnh đi viết lại nhiều lần, trau chuốt từng câu chữ, văn phong cả bản tiếng Anh lẫn phần dịch tiếng Việt; một bức thư nói lên những gì mình đã học, đã làm cũng như mong muốn được góp tay xây dựng các hoạt động trong trường và hứa hẹn một thành tích khả quan trong tương lai. Gửi bức thư đi nhưng trong lòng mình biết khả năng hồi âm gần như không có.

Nhờ một chút may mắn, giờ đây mình đã được học trong ngôi trường mong muốn, với ngành học có chỉ tiêu thấp hơn nhưng vẫn đúng với định hướng ban đầu, và một tương lai được làm đúng việc mình yêu thích. Chuyện đã qua nhưng bài học vẫn mãi ở lại: đã hoạch định mục tiêu thì phải kiên trì theo đuổi, và dù khó khăn, áp lực cũng không bao giờ từ bỏ.

NGUYỄN HOÀN LUÂN


Sáng ra , đọc báo chợt thấy câu chuyện quen quen ; nhìn tên tác giả thì đích thị là cu Tí , thằng con thứ hai của bà chị Hai . Chà , cu cậu cũng sâu sắc nhỉ , dám gửi bài dự thi " Câu chuyện cuộc sống " của báo Tuổi Trẻ chỉ để nhận một tấm vé đi Ma- đa -gui . Ừ , mà hai năm trước, cũng chính mình đã lo ngại thật nhiều khi cu cậu bỏ chỗ làm để đi thi lại vào Đại Học với sức học cũng không khá lắm . Nhưng thấy nó quyết tâm quá nên cũng phải đồng ý , để nó không phải hối tiếc như mình bây giờ . Biết chuyện nó gửi thư đến trường , ai cũng cười cu cậu 'hâm hâm", chắc chẳng có ích gì đâu ! Vậy mà khi được trường trả lời và đồng ý nhận vào học ; gia đình mới khâm phục ý chí của cu cậu . Thế mới biết sống là phải ước mơ và phải làm hết sức mình để theo đuổi ước mơ đó , dù cho không thành công cũng không phải hối tiếc về sau . Cu cậu đã cho mình và các thành viên khác trong gia đình một bài học thật sâu sắc . Cám ơn con nhiều , cu Tí của măn Trúc nha !!! 

5 nhận xét:

  1. Theo em thi 22 tuoi di hoc dai hoc cung la chuyen thiên kinh địa nghĩa. Ở các nước tân tiến trên thế giới như: Anh, Pháp, Mỹ... công dân họ đi học đại học vào tuôi 40 - 50 là chuyện hết sức bình thường.

    Người Mỹ có câu: School will never late :)

    Và ba của bạn thân em vừa nhận bằng cử nhân ở tuổi 70 :) tại trường đại học cộng đồng của bang California.

    Trả lờiXóa
  2. A...bài viết này của cháu chị Trúc, em cũng có đọc..cám ơn chị nhìu nà, em được đọc thêm lần nữa :)
    Đúng vậy chị, việc học ko bao giờ muộn cả nếu mình chịu học và phấn đấu!

    Trả lờiXóa
  3. @dccd & hanh : School will never late , chính xác ! ý chị là phục cái "cứng đầu" của nó khi mọi người đều ngăn cản , vậy mà cu cậu cũng đi được con đường mình chọn .

    Trả lờiXóa
  4. Em hiểu ý chị. Em cũng chứng kiến nhiều tình huống như vậy. Lúc nào cũng có trường hợp ngoại lệ, đặc biết là cho những ước mơ, chị nhỉ? Để em thử áp dụng sự dũng cảm của cháu chị nha :)

    Trả lờiXóa
  5. Cháu chị có gien văn thơ đó chị hihi

    Trả lờiXóa