Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2008

Hoa Cườm Thảo

Năm chị vào lớp 12 , trường bắt đầu tuyển nam sinh vào lớp 10 . Thế là không còn trường Nữ trung học như bao nhiêu năm qua nữa ... Các bà chị lớp 11 , 12 nhìn mấy ông em lớp 10 bở ngở vào trường với sự lạ lùng và thích thú . Tuy chỉ xem chúng là đàn em nhưng hình như các chị cũng đâm ra diệu đàng , làm dáng và cách ăn nói cũng nhỏ nhẹ , ý tứ hơn .
Buổi sáng , chị thường đi bộ đến trường . Chị thích nhìn mọi người trên dường đi với bao dáng vẽ , người tất bật , kẻ từ tốn , khoan thai mặc kệ dòng xe cộ ngược xuôi .
_ Chị lên xe đi , em chở chị đến trường luôn !
À , cậu nhóc chung tiểu đội Trật tự Học Đường đây mà ! Chị thích thú lên xe mà vẫn chưa hết ngạc nhiên ! Nhóc tên Khoa , khá đẹp trai dù hơi đen và cao hơn bà chị này cả cái đầu . Rồi sáng hôm sau , hôm sau nữa .... , Khoa luôn dừng xe khi thấy chị đi trên đường .
_ Chị đừng đi trước nữa , cứ đứng chờ em ở cây cườm thảo , em sẽ đón chị mà !
_ Cây cườm thảo nào ?
_ Ở đầu ngõ nhà chị đó !
_ À , cây điệp vàng !
Khoa cười :
_ Mẹ em gọi thế , em thích tên đó nên cũng gọi .
Cây hoa cườm thảo đầu ngõ nhà chị thật to , cao . Chẳng biết nó đứng đấy từ bao giờ , rụng hoa vàng khắp mặt đất như trãi thảm . Ngày bé , chị và nhỏ bạn thân cùng xóm hay gọi nó là cây công chúa , vì nghĩ đến mái tóc nàng công chúa gắn đầy hoa trong các tuồng cải lương trên ti vi . Bây giờ , chị gọi là hoa Cườm Thảo như Khoa , cái tên thật hay , thật đẹp .
Thế là từng vòng xe buổi sáng đến trường , buổi trưa về nhà , từng chiều thứ tư cùng trực trường với nhau ... , chị và Khoa thân nhau như chị em ruột . Chị quen gần hết các bạn trong lớp Khoa , làm một bà chị thật vui tính và dễ gần . Cây hoa cườm thảo vẫn xòe bóng mát cho mỗi lần chúng ta đứng đợi nhau ...
Rồi niên học cũng chấm dứt , rồi chị cũng phải ra trường , kết thúc một thời áo trắng . Không còn những ngày được Khoa đưa đón , chị thật buồn khi nghĩ chị sẽ mất Khoa . Nhưng rồi thỉnh thoãng Khoa vẫn đến nhà chị , khi đi với vài đứa bạn , lúc chỉ một mình . Chị thật vui nghe KHoa kể chuyện trường , lớp , thầy cô ...
_ Lần nào vào đây em cũng nhìn cây hoa cườm thảo , hình như nó già lắm rồi chị ạ !
Còn chị thật vô tâm mỗi ngày ra vào chẳng chút để ý như Khoa ! Có phải tại vì nó đã quá quen thuộc làm cho người ta chẳng hề bận tâm nhìn ngắm ???
_ Năm nay thi tốt nghiệp xong em sẽ đi làm , không thi Đại Học đâu !
_ Sao vậy ?
_ Em không giỏi như chị đâu , thi cũng rớt !
Nhìn Khoa cười , chị cứ nghĩ Khoa đang đùa . Rồi cứ tíu tít , bận rộn ... làm chị quên khuấy cậu em lâu quá không thấy đến nhà chơi . Và Khoa lại đến với cành hoa cườm thảo vàng tươi .
_ Người ta đang tỉa cành , chặt nhánh nó đó . Em thấy tiếc nên hái một nhánh cho chị chưng trên bàn học .
_ Con trai mà lại thích hoa , ngộ thật !
Chị đâu biết rằng đó là lần cuối chị được gặp Khoa . Mà Khoa sao cũng chẳng nói gì với chị ??? Khi chợt nhớ Khoa , chị mới biết mình quá đổi vô tâm ! Nhà Khoa ở đâu , chị vẫn chưa lần đến ! Bạn bè chung lớp Khoa giờ cũng ra trường , làm sao tìm để hỏi về em ??? Chị thật giận mình , giận lây cả Khoa ... , sao không đến chơi nhà chị như lúc trước ??? Bao nhiêu lần chị đi qua đi lại trên con đường nhà Khoa mà không biết mình sẽ dừng lại ở nhà nào để hỏi ...
Và rồi chị cũng tìm được Khoa , vẫn là Khoa với nụ cười thật tươi nhưng chỉ còn trong di ảnh . Những năm tháng ấy chiến trường Tây Nam thật khốc liệt , em đã ra đi và không có dịp trở về .
Ai người khóc cho em


Người thân xa xôi quá


Ai vuốt mặt ru em


Ngủ yên miền đất lạ





Mai về lại quê hương


Quên tháng ngày gian khổ


Người đi chưa trọn đường


Đã nằm im dưới mộ





Xin dành lại cho em


Cây đàn guitar cũ


Những nốt nhạc êm đềm


Và chút tình ấp ủ


1 nhận xét:

  1. Comments
    (6 total) Post a Comment

    * CMM
    * Offline

    " Kỷ niệm không là gì - nếu lòng ta chối bỏ. Kỷ niệm là tất cả - nếu lòng ta muốn ghi..."
    Kỷ niệm với Khoa thật là đẹp. Tên Hoa Cườm thảo thật là hay, từ bây giờ chị cũng sẽ gọi hoa ấy là Hoa Cườm thảo để nhớ về em nhé! Lại khen bài viết thật là hay!

    Saturday October 4, 2008 - 04:10pm (ICT) Remove Comment

    * HOA V…
    * Offline IM

    Đọc bài entry của Chị làm em nhớ lại một thời trong tá áo trắng, có biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui,và thật vô tư chị nhỉ? Kỷ niệm giữa chị và Khoa thật đẹp, thật vô tư, Khoa không để lại dòng lưu bút, nhưng Khoa đã để lại cho chị biết bao kỷ niệm, như những lần đón đường chở chị về, để lại cho chị cái tên hoa Cườm Thảo thật hay và tuyệt với đó chị!Em lại khác chị hồi đó còn khờ lắm chị ơi!Thời đó em cũng thuộc loại xinh gái nhất vùng, nên cũng hơi chảnh và kiêu lắm chị áh! Đến nỗi chúng nó tức quá làm thơ chửi em nữa đó. Tụi bạn em cứ gán ghép em, nên em ko thích và ghét lắm!Chỉ khi vào trường tài chính em mới biết yêu đó chị àh!hihi. chúc chị luôn vui vẻ nha chị!

    Saturday October 4, 2008 - 06:08pm (ICT) Remove Comment

    * Truc N
    * Offline

    @ Dung N : viết xong entry này em vẫn còn day dứt mãi , đọc comment của chị em cảm thấy thật ấm lòng ! cám ơn chị nhiều thật nhiều nha !
    @ Hoa Vang : hình như chị và em cùng sống cho kỷ niệm quá nhiều thì phải ! Em yêu muộn nhưng mãi đến giờ chị vẫn cảm nhận em vẫn đang day dứt , trăn trở với tình yêu , phải không em ?

    Saturday October 4, 2008 - 06:48pm (PDT) Remove Comment

    * Hoa_C…
    * Offline IM

    Một bài viết hay, nhắc cho ta nhớ lại thời áo trắng, vô tư hồn nhiên và dễ thương.Bài viết đầy xúc cảm khiến cho em cảm động rơi lệ.Em chưa biết loài hoa này chị à.Chúng ta cùng nhớ về em một thời đã xa nghe chị.(chị xóa giùm em cm bị lỗi phông chữ nghe chị.)

    Monday October 6, 2008 - 09:07pm (ICT) Remove Comment

    * sdzung
    * Offline IM

    Hi chào bạn , bạn học Lê văn Duyệt SG ? tui học Võ Trường Tỏan từ 72 đến 75, bây giờ kỹ niệm với trường cũ còn nhiều , đôi khi cũng mong mình trở lại những ngày xưa ấy , nhưng còn đâu ... chúc bạn ngày chủ nhật hạnh phúc bên gia đình ...

    Saturday October 11, 2008 - 02:01pm (PDT) Remove Comment

    * ♥♪Tha…
    * Offline

    Hic hic khi biết được tin Khoa thì Khoa đã không còn ......

    Câu chuyệm cảm động quá chị à :(

    Monday April 6, 2009 - 05:45pm (ICT) Remove Comment

    Trả lờiXóa