Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

ngày không có nắng ...

Mưa rả rích ...
Mưa dai dẳng ...
Thành phố chợt buồn , chợt u ám ...., hay chỉ tại tâm trạng mình cũng đang vần vũ như mưa ???
Ngày Lễ nên thành phố cũng vắng lặng ..., ngôi nhà mình cũng vắng lặng , hiu hắt khi chỉ có một mình ... Buồn tình online cũng chẳng có một quick còm nào mới cả ... Vậy là bạn bè cũng đang nghỉ Lễ , đang tận hưởng những ngày nghỉ đúng nghĩa của nó ... Chỉ còn mình ... Chợt nhớ một đoạn thơ củ , sao bây giờ mới thấm những day dứt của người viết đến thế ...


Người đi rồi tôi như mặt bàn
Ngón tay nào vu vơ trên đó
Người đi rồi tôi như chiếc gương
Thỏi son nào tô môi trong đó
Người đi rồi tôi như chiếc xe
Không hành khách ngủ vùi trên bến
Và người đi tôi thành nỗi buồn
Không cách gì làm tăng thêm nữa
Người đi rồi tôi còn một mình
Làm nhà tu trong căn nhà trống
Ai sẽ tắt giùm tôi ánh điện
Cho tôi nhìn thật rõ đời tôi ...
( Cao Thoại Châu )

Những giây phút cho tôi nhìn thật rõ đời tôi ... Chợt nghe tiếng mưa sao không còn lãng mạn như những ngày thơ trẻ ... Chợt nghe lạnh trong một ngày trời không có nắng ... Ngày có mình tôi buồn hiu hắt và nhớ mênh mông ...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét