Thứ Tư, 18 tháng 2, 2009

Entry for February 17, 2009

Có lẽ entry này hơi lạ , vì không viết về những cảm xúc của mình như thời gian qua . Tự dưng muốn kể lại những chuyện mình thấy và ... ngẫm nghĩ , những chuyện không liên quan đến gia đình mình nhưng lại cảm thấy có lẽ rồi cũng sẽ xảy ra trong những ngày sắp đến , chuyện hai nàng dâu thời nay.



Em trông cũng khá xinh , tốt nghiệp Đại Học , có một việc làm tốt , lương khá cao. Là con gái út trong gia đình chỉ có hai chị em gái , có lẽ em sống trong chìu chuộng từ bé nên về làm dâu khi hai mươi bốn tuổi , em vẫn như cô bé con quen nũng nịu , vô tư . Mẹ chồng còn trẻ , lại không đi làm nên công việc nhà vẫn quán xuyến hết , em không phải làm dâu vất vả như mọi người thường dọa khi chuẩn bị cưới . Đi làm về , em lên thẳng phòng mình ; cơm chiều xong thì đũng đĩnh xuống ăn rồi về phòng lại. Vui vui thì rũ chồng đi ăn ngoài , quần áo mẹ chồng giặt sẵn , bỏ vào phòng em cũng chẳng buồn xếp ! Chồng thì sáng ra là cứ réo " mẹ ơi , ủi áo sơ - mi con chưa ? , mẹ ơi, đôi vớ con đâu rồi ?... ". Về nhà chồng đã hơn một năm rồi mà cô em chồng vẫn chưa thấy chị dâu hỏi đến mình năm nay học lớp mấy rồi ... Mẹ chồng thì sợ nói đến em lại có cớ dẫn chồng về sống nhà vợ nên chỉ biết than cùng bạn bè ... Nàng dâu hiện đại nào cũng thế sao nhỉ ???




Tự dưng có cảm giác em là con dâu trong nhà hay chỉ là khách trọ ?





Em là con gái quê , học hành cũng không nhiều , lên thành phố làm thuê ở một quán nước . Cũng xinh xắn , dễ thương nên nhanh chóng có được người thương và lấy chồng ngay khi mới mười tám tuổi . Rồi đứa con đầu lòng ra đời chỉ sau vài tháng , nhà chồng cưng cháu nội nên em cũng đỡ vất vã chuyện chăm con. Vợ chồng trẻ nên không tránh được chuyện cãi nhau , khi giận năm bảy bữa , lúc em bỏ về nhà mẹ đẻ ở quê . Anh chồng lại phải đi đón về , lại tíu tít như chẳng có chuyện gì quan trọng ! Vài lần như thế thì mẹ chồng cũng bực , không cho con trai đi đón về nữa . Cháu nội cũng theo bà nội từ bé nên chẳng eo sèo đòi mẹ . Nhưng quê nghèo , ở mãi thì đâu thể kiếm ra tiền nuôi thân ; về lại nhà chồng thì đỏng đảnh , muốn chồng phải lên rước ... Có lẽ anh chồng cũng muốn vợ về nên đem con đi theo , bảo là để mẹ nó chăm sóc . Ông bà nội nhớ cháu , sợ cháu ở đó cực khổ , muỗi mòng ..., thế là tự bà nội phải lên đón cháu về , đương nhiên mẹ cũng được về theo . Ôi chao , sướng chưa , được mẹ chồng đi đón về mà ! Đúng là " mẹ quý nhờ con " !!!



Rồi có ngày mình cũng sẽ là mẹ chồng , con gái sẽ về làm dâu một nhà nào đó . Mong sao nó sẽ không là một nàng dâu "chua" như thế ! Các cô gái ngày nay thật giỏi , thật bãn lĩnh ..., nhưng chỉ cần xếp lại tí "cái tôi" của mình đi , các em sẽ nhanh chóng hòa nhập với gia đình mới và trở thành một thành viên yêu quý ngay thôi . Có lẽ mình nghĩ hơi đơn giãn thật , cuộc sống có nhiều phức tạp hơn , đa dạng hơn ; nhưng cốt yếu con người nên dành cho nhau một chữ TÂM thì có lẽ mọi việc sẽ dễ dàng hơn thì phải .


Viết chuyện thiên hạ sao khó thật ! Cứ phải đắn đo mãi !!! Thôi thì lần sau cứ viết lại chuyện của mình thôi có vẽ dễ dàng hơn !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét