Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Mùa đi ...

Mùa đi.


Gió.

Thổi khô tháng ngày.

Thân Mẹ hao gầy, tóc ngã màu mây.

Lưng còng như bông lúa chín.

Có lần vào blog của Bùn Thiu , mình đã bắt gặp cụm từ "mùa đi" và cứ nghĩ mãi về nó - một cách diễn đạt thời gian thật đắt !


Mùa đi , từ xuân sang hạ , từ thu tới đông ...; từng mùa trôi qua và thời gian cứ thế mà trôi qua ! Tóc Mẹ Cha ngày mỗi bạc và cô bé con ngày nào đã thành một phụ nữ với những lo toan đời thường. Đời sống từ lúc nào đã là những chùm rong rêu phiền muộnvà yêu thương xưa cũng chỉ là những thoảng hương trong vườn kỷ niệm. Ngày tháng cũ đã xa thật rồi - hoàn toàn xa tít ... Rồi cũng sẽ không còn ánh mắt nào hồn nhiên , nụ cười nào yêu dấu ; rồi cũng sẽ quên mất con đường xưa để đưa em về vườn hương thưở nọ ...


Tội nghiệp cho em !!!


Và thời gian vẫn cứ lặng lờ trôi ...

Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh

Chợt nhớ những câu thơ xưa của Đoàn Phú Tứ , cũng thật đắt khi viết về thời gian . Hương thời gian cũng là hương yêu thương của một thời thơ ấu - nhẹ nhàng , thanh sạch , chẳng nhuốm ưu tư ...

Sao tự dưng lại chạnh lòng thế này nhỉ ? Kỷ niệm thì luôn mãi vấn vương mà những phiền muộn thì cứ chực chờ bên ngõ ??? Thôi thì cứ ví kỷ niệm như những giọt sương lắng đọng trong một đêm nào lặng lẽ ...; nhưng sương có thể tan đi trong buổi sáng hồng rực rỡ - còn kỷ niệm ...

... thì vẫn mãi hoài đọng lại trong tim ...

( Viết trong một chút lan man , luyến tiếc về ngày tháng cứ hờ hững trôi đi ... Có lẽ tại mình sợ già chăng ??? )













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét