Anh đứng hân hoan bên hè phố
Nhìn các em bé nhỏ đến trường
Mùa thu... mùa thu..hoa cúc nở
Phải chăng mà cặp sách thơm hương?
Thu ở phố phường thu không lạnh
Heo may ngọn gió trốn nơi nào
Các em theo lá vàng đi học
Lòng anh bất chợt cũng xôn xao
Lòng anh rủ hết mười phương bụi
Áo lại tinh khôi thưở học trò
Nhưng nay quá tuổi đi vào lớp
Anh thành chú bé đứng buồn xo
Không lên bục giảng làm Thầy giáo
Thì làm cây phượng đứng góc trường
Già cổi nhưng còn xoè bóng mát
Che cho hoa cúc chẳng phai hương
Sáng nay anh đứng trên hè phố
Thanh thản và lòng như nắng mai
Sáng nay thèm thuốc mà không hút
Khói thuốc cổng trường -không được bay...
Đỗ Trung Quân
Viết lại theo trí nhớ một bài thơ đã lâu lắm rồi , hơn hai mươi năm chứ ít gì ! Có lẽ cũng chẳng còn chính xác từng câu , từng chữ ( xin lỗi tác giả vậy !), nhưng không biết sao mình lại nhớ lâu đến thế nhỉ ? Hay là vì hình ảnh bông hoa cúc ngây thơ và cội phượng già sân trường quá đẹp ? Chỉ biết là cứ miên man những câu thơ ấy trong đầu khi từ sân trường trở về sau buổi họp PHHS.
Mà sao mình cứ nhớ mãi cái thời áo trắng ấy nhỉ ? Cũng chẳng phải vì nó quá đẹp mà phải nói là thật khổ ! Nữ sinh chẳng còn thướt tha áo dài trắng quen thuộc từ ngày vào lớp Sáu, chỉ còn quần đen , áo trắng , dép lê ... Tập sách thì giấy rời đóng lại , sổ tay đủ cỡ ..., cứ viết được là thành tập thôi ! Chợt nhớ nhỏ Thanh Thuý , khi bạn bè chỉ quần đen , áo trắng ; lâu lâu mới diện lại cái áo dài cũ thì riêng nhỏ vẫn mỗi ngày áo dài , quần trắng mà vào lớp ."Tại tao thương cái áo dài !", nghe nhỏ nói mà vừa ganh tị mà cũng vừa ghét " nhỏ chảnh ghê!" Dù gì cũng là một ngôi trường Nữ lâu đời của SG nên các Cô vẫn giữ được hình ảnh nền nã trong những chiếc áo dài khi lên lớp. Vẫn nhớ Cô Lang , dạy Địa, với những chiếc lá vàng buông lơi trên áo ; làm nhỏ Thu Hồng phải ngơ ngẫn viết:
Cô mang mùa thu vào lớp học
Mực tím ngỡ ngàng trên tay em
Mây trời bỗng hạ xuống thật thấp
Chữ nghĩa vô tình bay rất nhanh.
Bài thơ chuyền tay và bị Cô bắt được . Tủm tỉm cười , Cô viết lên bảng :
Xuân , hạ , thu, đông là bốn mùa
Mắc chi em nghĩ vẩn vu vơ
Lo học không thì đòn nằm đít
Ở đó chữ nghĩa bỗng bay cao !
Làm sao quên được tiết học ngày đó phải không các bạn của tôi ơi! Những Kim Tư , Thu Thuỷ giờ đang ở nơi nao ? Còn Hồng yến thì đã rời xa cõi tạm , yên nghỉ nhé, nhỏ ạ !
Có lẽ mình cũng đang nghĩ "vẩn vu vơ" mất rồi , chỉ vì thương chiếc áo dài mà mình thèm thuồng suốt những năm Trung Học . Giờ thì trường chỉ buộc nữ sinh mặc áo dài ngày thứ hai chào cờ thôi , những ngày khác được mặc váy xanh đến lớp . Sao thương quá chiếc áo dài bị bạc bẽo đến thế ? Tiếc thật hình ảnh đàn bướm trắng khi tan trường mà nhiều hình ảnh vẫn còn lưu giữ !
Viết lại những suy nghĩ lan man về một ngày xưa yêu dấu . Ngủ ngoan nhé những kỷ niệm của tôi ơi , để thi thoảng nhớ về một thời nhặt phượng sân trường ép vào trang lưu bút ; để vẫn thật "thanh thản và lòng như nắng mai" mà gọi nhỏ "ngày xưa ơi !" ...
Nhìn các em bé nhỏ đến trường
Mùa thu... mùa thu..hoa cúc nở
Phải chăng mà cặp sách thơm hương?
Thu ở phố phường thu không lạnh
Heo may ngọn gió trốn nơi nào
Các em theo lá vàng đi học
Lòng anh bất chợt cũng xôn xao
Lòng anh rủ hết mười phương bụi
Áo lại tinh khôi thưở học trò
Nhưng nay quá tuổi đi vào lớp
Anh thành chú bé đứng buồn xo
Không lên bục giảng làm Thầy giáo
Thì làm cây phượng đứng góc trường
Già cổi nhưng còn xoè bóng mát
Che cho hoa cúc chẳng phai hương
Sáng nay anh đứng trên hè phố
Thanh thản và lòng như nắng mai
Sáng nay thèm thuốc mà không hút
Khói thuốc cổng trường -không được bay...
Đỗ Trung Quân
Viết lại theo trí nhớ một bài thơ đã lâu lắm rồi , hơn hai mươi năm chứ ít gì ! Có lẽ cũng chẳng còn chính xác từng câu , từng chữ ( xin lỗi tác giả vậy !), nhưng không biết sao mình lại nhớ lâu đến thế nhỉ ? Hay là vì hình ảnh bông hoa cúc ngây thơ và cội phượng già sân trường quá đẹp ? Chỉ biết là cứ miên man những câu thơ ấy trong đầu khi từ sân trường trở về sau buổi họp PHHS.
Mà sao mình cứ nhớ mãi cái thời áo trắng ấy nhỉ ? Cũng chẳng phải vì nó quá đẹp mà phải nói là thật khổ ! Nữ sinh chẳng còn thướt tha áo dài trắng quen thuộc từ ngày vào lớp Sáu, chỉ còn quần đen , áo trắng , dép lê ... Tập sách thì giấy rời đóng lại , sổ tay đủ cỡ ..., cứ viết được là thành tập thôi ! Chợt nhớ nhỏ Thanh Thuý , khi bạn bè chỉ quần đen , áo trắng ; lâu lâu mới diện lại cái áo dài cũ thì riêng nhỏ vẫn mỗi ngày áo dài , quần trắng mà vào lớp ."Tại tao thương cái áo dài !", nghe nhỏ nói mà vừa ganh tị mà cũng vừa ghét " nhỏ chảnh ghê!" Dù gì cũng là một ngôi trường Nữ lâu đời của SG nên các Cô vẫn giữ được hình ảnh nền nã trong những chiếc áo dài khi lên lớp. Vẫn nhớ Cô Lang , dạy Địa, với những chiếc lá vàng buông lơi trên áo ; làm nhỏ Thu Hồng phải ngơ ngẫn viết:
Cô mang mùa thu vào lớp học
Mực tím ngỡ ngàng trên tay em
Mây trời bỗng hạ xuống thật thấp
Chữ nghĩa vô tình bay rất nhanh.
Bài thơ chuyền tay và bị Cô bắt được . Tủm tỉm cười , Cô viết lên bảng :
Xuân , hạ , thu, đông là bốn mùa
Mắc chi em nghĩ vẩn vu vơ
Lo học không thì đòn nằm đít
Ở đó chữ nghĩa bỗng bay cao !
Làm sao quên được tiết học ngày đó phải không các bạn của tôi ơi! Những Kim Tư , Thu Thuỷ giờ đang ở nơi nao ? Còn Hồng yến thì đã rời xa cõi tạm , yên nghỉ nhé, nhỏ ạ !
Có lẽ mình cũng đang nghĩ "vẩn vu vơ" mất rồi , chỉ vì thương chiếc áo dài mà mình thèm thuồng suốt những năm Trung Học . Giờ thì trường chỉ buộc nữ sinh mặc áo dài ngày thứ hai chào cờ thôi , những ngày khác được mặc váy xanh đến lớp . Sao thương quá chiếc áo dài bị bạc bẽo đến thế ? Tiếc thật hình ảnh đàn bướm trắng khi tan trường mà nhiều hình ảnh vẫn còn lưu giữ !
Viết lại những suy nghĩ lan man về một ngày xưa yêu dấu . Ngủ ngoan nhé những kỷ niệm của tôi ơi , để thi thoảng nhớ về một thời nhặt phượng sân trường ép vào trang lưu bút ; để vẫn thật "thanh thản và lòng như nắng mai" mà gọi nhỏ "ngày xưa ơi !" ...
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Trả lờiXóaEm chở mùa Hè của tôi đi đâu :)
Đọc cái tên entry của chị tự nhiên nhớ bài "Thư tình cuối mùa thu".
Trả lờiXóaCuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá.
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em.
---
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
..........
học xong lớp 12 em cũng ít khi mặc lại áo dài. :)
Trả lờiXóaCúc trắng sân trường, hương thoang thoãng.
Trả lờiXóaChẵng nồng nàn, nhưng đủ để vấn vương.
Chị làm em cũng nhớ quá thời học trò, lâu rùi ko mặc áo dài trắng nữa.Hihi em chỉ mặc áo dài màu khi đi đám cưới chứ ko phải màu trắng nữa. Yêu quá "ngày xưa ơi" hen chị!Hug
Trả lờiXóaEm nhớ lắm thời áo dài e ấp
Trả lờiXóaKhông đạp xe, bước trên con đường nhỏ
Nắng chiều buông, gió nhẹ tung tà áo
Khúc khích cười tên lẽo đẽo sau lưng
Ngủ ngoan nhé những kỷ niệm của tôi ơi , để thi thoảng nhớ về một thời nhặt phượng sân trường ép vào trang lưu bút ....
Trả lờiXóaD. cũng xúc động về những kỉ niệm thời học trò quá Trúc ạ ...
Tuổi học trò có lẽ là quãng đời đẹp nhất em nhỉ.
Trả lờiXóaChị... mùa Thu là mùa chuẩn bị cho mùa Đông... buồn... Huhu...
Trả lờiXóaChị em lãng mạn quá nha...
Trả lờiXóaem nhớ ngày xưa mới học lớp 6 đã mặc áo dài rùi, lúc đó thân hình cứ phẳng lì như tấm thớt, cũng đáng iêu lắm chứ.
Trả lờiXóaChị Trúc nhớ áo dài hay nhớ ai? :) Nói nhỏ đi, có mình em nghe hà , hà hà
Trả lờiXóa