Kỷ niệm không là gì , nếu lòng ta chối bỏ . Kỷ niệm là tất cả , khi lòng ta khắc ghi .
Thứ Ba, 30 tháng 12, 2008
31 - 12 - 2008
Thời gian nhìn lại - cụm từ này - playback time - mình xem được trong bộ phim hài Mr Bean ( The Holiday ) và cũng có chút ấn tượng với nó . Ừ , thì thời gian này cũng làm cho nhiều người có chút lãng đãng , chút suy tư về những ngày qua ... Trước thềm năm mới , những buồn vui trong một năm qua cũng đang được nhớ lại , chọn lọc ... và cho vào ngăn kéo kỷ niệm của riêng mình ...
Một năm qua ..., nhanh thật ! Ngày tháng cứ trôi mà mình thì cứ mãi dậm chân tại chỗ , chưa làm hết được những gì đã dự tính ... Một chút tiếc nuối , chút băn khoăn về những ngày sẽ tới ... Cũng mừng là một năm bình an cho cả gia đình , người thân , bè bạn ... Mong rằng trong năm mới này , bình an cũng sẽ đến cho tất cả những người mình thương yêu , hạnh phúc cho tất cả gia đình và những cái ôm ấm áp , những nụ cười thân thiện ... luôn được trao tặng dễ dàng ...
Có lẽ điều đặc biệt nhất với mình trong năm qua chính là ngôi nhà nhỏ này đây . Chỉ mới hơn 3 tháng mình làm quen với blog , hình như mình đã cười nhiều hơn , đã cảm thấy bớt lạc lõng , bớt tù tùng trong cái thế giới của riêng mình ... Mình có thêm nhiều bạn , sẳn sàng sẻ chia từng cảm xúc , góp tặng những nụ cười ... , để mình có những giây phút một mình nghiền ngẫm , tưởng tượng từng khuôn mặt , hình dáng , tính cách ... và cảm nhận cuộc sống đa dạng này không phải chỉ là thế giới ảo mà còn mang nặng ấm áp tình người ...
Chào năm mới 2009 !
Thêm một tuổi mới , thêm niềm vui mới , thêm hạnh phúc mới .... Hy vọng rất nhiều , bạn ạ !!!
Thứ Hai, 29 tháng 12, 2008
một ngày ... bụi
_ Đi Dakmil với anh không ?
_ Thì đi !
Lần đầu tiên mình đi xa cả 300 km mà không đắn đo , cứ ra khỏi nhà như ... đi siêu thị ! Và mình bỗng phát hiện ra mình sẽ có bao nhiêu là lần đầu tiên nữa trong ngày chủ nhật cuối cùng của năm .
Lần đầu tiên biết được đường đi lên phía Tây Nguyên , biết được những vùng đất mới trên đường đi.
Lần đầu tiên cảm nhận và thích thú chuyến đi qua màu sắc . Một con đường tím ngắt bằng lăng ở Bình Dương , một màu vàng rực rỡ hoa dã quỳ , màu thông xanh bạt ngàn , màu đất đỏ quạch kỳ lạ và ... màu những giọt cafe đen thánh thót trong buổi hoàng hôn lạnh ở Dakmil ...
Lần đầu tiên thưởng thức bữa tiệc bóng đá bằng tai , qua chiếc radio nhỏ trên xe . Thả trí tưởng tượng theo lời tường thuật của BLV và cũng vỡ òa niềm vui chiến thắng khi nghe nói " vào rồi , VN thật tuyệt vời !!! ". Chỉ tiếc là không được thấy cảnh các cầu thủ và khán giả vui sướng ngây ngất trên sân .
Lần đầu tiên cảm nhận cuộc sống về đêm của thành phố . Cũng tấp nập người xe , cũng ồn ào náo nhiệt ... Đặt biệt hơn vì tối nay còn có cảnh "đi bão " mừng chiến thắng của đám thanh niên , dù khi ấy đã 2 giờ sáng !
Lần đầu tiên mình lên giường vào lúc 3 giờ sáng ! Mệt , lạnh ... và vui !
Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2008
bâng quơ .....
Vội gì mà anh lo
Ánh mắt nhìn tha thiết
Em muốn ghi vào thơ
Để khi xa , nếu ốm
Không thuốc nào chữa lành
Trang giấy xưa tìm lại
Ánh mắt nhìn của anh ...
Bệnh , nằm vùi mấy ngày ... Thấy chồng cơm bưng , nước rót ; lo lắng , hỏi han ... ; chợt nhớ lại bài thơ này , đã đọc được từ rất lâu rồi . Cũng cảm thấy vui vui , cũng cảm nhận mình đang hạnh phúc ...
Trưa , nằm xem bộ phim Hàn Quốc " Người tình của chồng tôi" trên HTV3 , một người chồng lý tưởng trong mắt mọi người , lại ngoại tình với cô bạn thân của vợ , một gia đình tan vỡ chỉ vì " sống với nhau mười mấy năm , anh cảm thấy nhàm chán với ngay cả khuôn mặt em , với những chăm sóc thường ngày em dành cho anh ... " . Có phải đàn ông thường như thế không ??? Chợt cảm thấy hạnh phúc sao quá mong manh ...
lo toan là của ngày
rủi may là của phút
tình yêu tích tắc từng giây
Có phải
hạnh phúc là những gì còn lại
sau mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây ?
Thứ Tư, 17 tháng 12, 2008
hoa bất tử
Chuyến xe vừa lăn bánh cô đã cảm thấy bối rối , hối hận cho quyết định bốc đồng của mình ... Kệ , cứ thử một lần làm theo ý muốn của mình xem sao , cô thầm nghĩ . Phố xá hai bên đường vùn vụt chạy qua , lơ đãng nhìn , lơ đãng nghe tiếng lao xao của những người trên cùng chuyến xe hôm ấy ! Sài Gòn dần khuất sau lưng , những ưu tư cũng dần dần lắng dịu ... Vậy là mình đã đi rồi sao ? Đi một mình ? Sẽ nói sao khi trở về nhỉ ? Tính sau vậy !
Bảo Lộc xanh mướt những đồi chè cũng trôi qua , cố nhắm mắt nhưng cô vẫn nghe tiếng trò chuyện của hai hành khách băng ghế sau . À , thì ra họ lên Đà Lạt thăm bạn ! Chuyến đi có vẽ thú vị với họ lắm , nghe họ huyên thuyên thế thì biết - cô khẻ cười và cũng thấy vui lây . Khi xe dừng ăn trưa , cô lén liếc nhìn họ , hai chàng trai cũng mỉm cười chào khi thoáng thấy ánh mắt cô . Thế là quen nhau , thế là cô có bạn đồng hành ở chặng đường còn lại . Cũng vui vui !
Chưa kịp thấy Mimosa đâu cả
Chỉ gặp em đằm thắm áo màu vàng
Đà Lạt hè , các loài hoa nở muộn
Sợ anh buồn , em khoác áo điểm trang ?
Ghi lại vài dòng trong cuốn sổ tay của cô làm kỷ niệm cho một lần gặp gở , chia tay nhau và chúc vui vẻ ! Thế thôi , sao không hẹn gặp lại nhỉ ? Cũng lạ ! Có lẽ chưa đủ duyên !
Hai ngày lang thang trên từng con dốc Đà Lạt , ngồi một mình ở Đập Đa Thiện để nhớ lại những kỷ niệm cô đã bỏ lại đây ! Như là chút hoài niệm , thở dài , vứt hết đi cho nhẹ lòng vậy . Rừng thông ở đây vẫn vắng vẻ , hoang vu ; tiếng gió xào xạc như một bài hát buồn muôn thưở … Trở về thôi !
Bến xe tấp nập kẻ đón , người đưa . Lặng lẽ nhìn Đà Lạt ẩn hiện sau màn sương mù buổi sớm mai qua ô cửa xe , cô bất chợt reo lên thích thú với một ánh vàng rực rỡ vừa xuất hiện .
_ Không ngắm được sắc vàng Mimosa nên đền cho em màu vàng của hoa Bất Tử vậy!
Cuộc gặp lại không hẹn trước , một món quà bất ngờ , thú vị vì lần đầu tiên cô được tặng hoa … Thế là Đà Lạt không còn buồn trong ý nghĩ của cô . Một mình trên đường về với bó hoa làm bạn , cô nhẹ nhàng viết phía dưới dòng chữ thanh thoát của anh trong sổ tay mình .
Dám đâu là Mimosa,
Để trong anh nở đóa hoa một ngày.
Xin là bụi vương mắt ai
Để Đà Lạt vẫn mãi hoài trong thơ …
Rồi một ngày nào đó , dẫu mang tên Bất Tử , hoa vẫn phải tàn úa , héo khô … Nhìn những bông hoa mốc xanh , mốc xám ; cô lại nghĩ đến thời gian rêu phong của một thời con gái . Một loài hoa ít gây chú ý với ai , chỉ như những bông hoa giả khô xốp ở góc phòng . Chỉ có những người có chút kỷ niệm với hoa mới quan tâm , thu hút … Và từ ấy , mỗi lần có dịp về Đà Lạt , cô lại tự mua tặng mình một bó hoa Bất Tử và mỉm cười một mình khi nhớ lại chút kỷ niệm xưa …
Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008
những phút dỗi hờn
Tình yêu ta cũng có lúc dỗi hờn
Chuyện vặt vãnh bỗng hóa thành chuyện lớn
Tiếng bấc, tiếng chì ..., chờ chực ở đầu môi.
Lời nói thốt ra không níu lại được rồi ...
Em chỉ khóc làm anh thêm bối rối
Hiểu mình sai nên xuống nước dỗ dành ...
Cứ cằn nhằn , cắn đắng chuyện không đâu ...
Bữa cơm ngon , bỗng hóa thành chén đắng
Buông đũa giữa chừng , anh nghe nghẹn trong tim
Biết anh giận , em lại ngồi thỏ thẻ
Vuốt giận , làm lành ..., chuyện nhỏ hóa không.
Hạnh phúc trôi như bản nhạc tuyệt vời
Có tình yêu - như lời ca lắng đọng
Và những phút dỗi hờn - dấu lặng của yêu thương ...
Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008
Chạng vạng ...
........
Và anh lại cúi xuống, đặt đôi môi lạnh giá vào cổ tôi..."
(Chạng vạng - Twilight, Stephenie Meyer , Tịnh Thủy dịch )
Khép lại trang cuối , lại một câu chuyện tình đẹp được viết ra . Đẹp và khủng khiếp quá ! Con gái xem xong chỉ nói " Nếu có một anh chàng tuyệt mỹ như thế , dù biết là ma cà rồng con cũng yêu ! ". Vậy là yêu nhau chỉ vì cái đẹp bên ngoài thôi sao ? Biết bao nhiêu là lý do để yêu nhau trên đời này , không chỉ vì cái đẹp . Nhưng ở đây , "yếu tố gây sốc và ly kỳ của cuốn tiểu thuyết tăng vọt cùng với sự cuồng nhiệt của một mối tình bí mật ". Sự lãng mạn u tối đã lôi cuốn mình say sưa theo từng dòng chữ . Với mình , không chỉ là một chuyện tình đẹp , cái hấp dẫn mình chính là gia đình ma cà rồng đó . Họ đã sống rất CON NGƯỜI ; đã cố gắng vượt qua dục vọng bản thân để được hòa nhập vào đời sống của CON NGƯỜI ; đã yêu thương , quan tâm và lo lắng cho nhau dù không cùng huyết thống . Họ đã là những CON NGƯỜI đối với mình .
Có lẽ rất ít người sẽ đọc cuốn tiểu thuyết này vì mai đây phim sẽ được chiếu rộng rãi . Văn hóa nghe nhìn luôn hấp dẫn các bạn trẻ hơn là văn hóa đọc . Nhưng mình vẫn thích đọc để cảm nhận từng sự biến hóa kỳ ảo của nội tâm nhân vật . Một quyển sách chưa gọi là xuất sắc lắm , nhưng vẫn tuyệt vời khi cần giải trí .
Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008
Đêm ...
hoa Dạ Lý Hương
ngào ngạt ...
vầng trăng non
như miệng mỉm cười
Đêm
gió khẽ khàng
mơn man ...
tiếng nhạc xa
dìu dặt ...
Đêm
chợt thức trong ta
thời hai mươi tuổi
có người ôm đàn
ngang ngõ
hát tình ca ...
Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008
NỐI ...
Đêm chầm chậm đến
Có buổi chiều nối giữa ngày - đêm...
Khi ánh sáng tắt đi
Màn đêm bao phủ
Có tình yêu nối giữa anh - em ...
( Home alone trong chiều thứ bảy ... Buồn ??? Chán ??? Hình như đã quen ... )
Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008
Chút quà phố biển
Từ Nha Trang , sóng vỗ ầm ào ...
Tháng sáu năm nào , còn nhớ mãi
Biển vẫn xanh , nắng ấm ngọt ngào ...
Để phút giây nào đó chợt quên
Cuộc sống bon chen , phù du , khó nhọc
Để nụ cười chan hòa cùng tiếng khóc
Phố biển vẫn tươi như thưở khai sinh.
Anh gửi tặng em lời ca của biển
Câu thơ tình ai viết tự ngày xưa
Cho hôm nay người nghe còn quyến luyến
"Biển và bờ " , khúc hát giữa chiều mưa.
Gửi tặng em cả trùng khơi đảo vắng
Cả ngọn hải đăng đứng gác thâu đêm
Anh vẫn biết dù anh không gửi tặng
Biển vẫn nghìn đời sống mãi trong em ...
( Một ngày nhớ biển ... )
Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2008
RỐI !!!
Thế là chủ nhật con trai đi dạy , trông ngóng cu cậu về chỉ để hỏi tiếp tục , nào là học trò thế nào ? có quậy không ? Ba Mẹ nó nói sao ? .... Vẫn chẳng thể yên tâm , vẫn căn dặn con trai đủ điều ... Nhưng xem ra cu cậu vẫn tỉnh như không , hình như anh chàng chưa biết sợ gì cả ! Cũng phải đến lúc con trai lớn lên rồi , đến lúc con trai phải biết chịu trách nhiệm cho việc mình làm rồi , biết vậy ... nhưng vẫn lo thật !!! Rối !!!
Cầm tay
Dễ là ở lúc làm quen lần đầu
Bây giờ mình nắm tay nhau
Mở ra đến tận mai sau con đường
Phải đâu tay nắm bình thường
Khi nào hờn dỗi thì buông dễ dàng
Khó là ta dắt nhau sang
Phía bên kia mới gian nan đời mình
Tôi cầm những ngón lặng im
Ngón dài , ngón ngắn , ngón xinh , ngón hiền
Ngón nào em giữ làm duyên
Ngón nào em giữ lụy phiền vì tôi ?
Tay ta xen kẻ nhau rồi
Một khi gắn bó khó rời được ra
Ngón nào cũng thịt cũng da
Có nghe máu chảy thấm qua lòng mình
Mắt cười miệng nói chưa tin
Bàn tay phải có mà tìm tới nhau
Tôi cùng em nắm bền lâu
Con đường mở đến mai sau còn dài ...
Đoàn Vị Thượng
Thứ Năm, 27 tháng 11, 2008
Kỷ niệm
Đêm Đà Lạt thật lạnh , chỉ có bình trà nóng , vài quả chuối và vài ổ bánh mì , vậy mà các anh đã cho mình một đêm thơ nhạc thật hay . Lần đầu tiên mình nghe bài "Một cõi đi về " trong tiếng guitar trầm ấm của Đoàn thật phiêu linh , da diết ... Và Anh - nhà thơ Cao Vũ Huy Miên - người vừa ra đi , người đã nhắc lại cho mình kỷ niệm đã rất xa này khi đọc được tin về Anh trên báo - đã đọc một bài thơ Anh vừa sáng tác . Chỉ là chút duyên gặp mặt trên đường đời , có lẽ Anh cũng chẳng còn chút ấn tượng nào về mình sau lần đó . Nhưng với mình , kỷ niệm luôn ghi sâu dù vui hay buồn , và kỷ niệm về Đà Lạt vẫn luôn là một kỷ niệm đẹp của một thời con gái ...
Viết lại bài thơ Cao Vũ Huy Miên đã đọc ngày ấy , như một nén hương mình đang tưởng nhớ về người đã ra đi ...
KỶ NIỆM
Anh xa em thật rồi
Bỏ lại sau lưng chuỗi ngày dài mùa hạ
Bỏ lại phía sau cả những chùm hoa nở
Trên con đường mình vẫn thường qua
Những điều mình đã nói với nhau
Có thể chẳng đâu vào đâu
Và mới chỉ nằm trong dự tính
Anh vẫn thế , muốn mở đầu câu chuyện
... vì yêu em và quá đỗi yêu em
Anh không nghĩ vì sao
Ta lại có buổi chiều nầy
Mình gặp lại và bỗng dưng em khóc
Giọt nước mắt - anh làm sao ngăn được
Em bây giờ như xa một tầm tay
Em đi về giờ đã có người đưa
Anh ngơ ngác để làm rơi cả nón
Tháng mười hai trời còn mưa xuân
Anh lang thang rồi đứng ở cuối đường
Chẳng có điều gì để trách cứ em
Đốt làm chi những tờ thư cũ
Để anh nghe êm ái đến dường nào...
Để mai nầy anh sẽ yêu ai
Tình yêu ấy , nghìn lần không đơn giản
Anh sẽ bớt cả trăm phần lãng mạn
Và dành riêng cả trái tim mình
Trao về người con gái yêu anh ...
( Mong anh nơi ấy bình yên ... )
Thứ Ba, 25 tháng 11, 2008
nhớ ...
Những bước chân vô định cứ nối dài
Em cô đơn giữa phố phường náo nhiệt
Tìm lại riêng mình chút bóng dáng xưa ...
Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2008
NGƯỜI THẦY GIÁO ĐẦU TIÊN
( Từ truyện ngắn Người thầy giáo đầu tiên của Ai-ma - tốp )
Mỗi tuổi thơ đều có một làng quê
Bài học vỡ lòng và người thầy khai sáng
Ai đã đọc dòng văn Ai-ma-tôp
Xúc động nghìn lần " Người thầy giáo đầu tiên"
Ở quê tôi có nhiều cô bé An-tư-nai
Ham học đến cháy người dẫu cuộc đời khắc nghiệt
Mọi chướng ngại không làm cô xao xuyến
Cô mở hết tâm hồn đón hiểu biết đầu tiên
Ở quê tôi cũng có nhiều chàng Đuy-sen
Chữ mới cắn làm đôi cũng tập tễnh làm thầy giáo
Bởi không muốn một người nào ngu dốt
Cách Mạng giao anh và trái tim lớn giao anh
Và ở quê có biết bao câu chuyện
Tương tự như cô bé An-tư-nai và người thầy giáo Đuy-sen
Những người học trò lớn lên đầy danh vọng
Người thầy giáo xưa vẫn thầm lặng bên đường
Ý nguyện của thầy đã thành sự thật
Những trò xưa đã có ích cho đời
Và hạnh phúc của thầy được làm người có ích
Dẫu ở địa vị nào thầy cũng có niềm vui
Ở quê anh nhân dân đầy đạo nghĩa
Nhân dân quê tôi cũng hết mực thủy chung
Câu "uống nước nhớ nguồn" luôn luôn ghi tạc
Trong máu thịt chúng tôi văn hiến bốn nghìn năm
HUỲNH QUANG NAM
Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008
Ấm áp ...
học trò xúm xít thăm hỏi các Cô
Cô Song Thu dạy Sử , vẫn không quên tên nhỏ học trò cưng nè !!!!
Thầy Đinh Em - Gv Hóa , chủ nhiệm năm lớp 12
thì ra diễn viên Kim Xuân cũng là " đồng môn "
Thủy , Tư , Phượng, Tâm cùng lớp A 2 ngày nào
cùng Cô Lê Nga - Gv Văn lớp 11
già rồi mà vẫn bị Thầy la nè ... hic hic ...
Thầy Thành -Gv toán bên Thầy Đài -Gv lý
bên Cô Thúy Hòa - Gv địa lớp 11
đây ... thần tượng của mình , Cô Ngoạn - dạy Văn năm mình học lớp 6 và lóp 12, năm nay Cô đã 74 tuổi rồi , thương Cô quá !!!!
cùng vinh danh các Thầy Cô
và làm gì thì cũng không quên ... " CHÁP " , xin mời ....
Phó nhòm này không có "rồ' lắm nên hình ảnh chẳng đẹp tí nào cả , sorry bà con nha !!!
Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2008
SINH NHẬT
Thế giới mới có thể bắt đầu
Đôi mắt em cho anh hiểu trời xanh biết mang nỗi nhớ
Mỗi chiều về màu hoàng hôn bỡ ngỡ
Và rừng cây tha thiết mãi bên nhau
Khi có em
Thế giới mới có thể bắt đầu
Mái tóc em cho anh hiểu dòng sông thả tâm hồn về với biển
Sóng đôi bờ quyến luyến
Gió chuyền hơi thở đến ngàn sau
Khi có em
Thế giới mới có thể bắt đầu
Nụ cười em cho anh hiểu đóa tường vi gợi bao niềm xúc động
Đất trời bỗng dưng lồng lộng
Giữa một đời thường
Từng chùm sao như thể biết bâng khuâng
Những ngọn nến hồng chợt tắt
Chỉ còn riêng em là thứ nhất
Anh xin được nói lời đơn sơ của thưở ban đầu ...
Sinh nhật 25 tuổi , mình đã được tặng bài thơ này ... Mình đã khóc , không phải chỉ vì
những lời thơ đầy cảm xúc , mà còn vì tấm lòng anh đã dành cho . Anh - một người không hề quan tâm đến thơ văn , chẳng khi nào chịu đọc một bài thơ , hay thuộc một câu ca dao ..., vậy mà ....Không biết anh đã lục tìm , đã đọc bao nhiêu sách để tìm ra được bài thơ này , chỉ để làm vui lòng người yêu - một con bé lãng mạn , yêu thơ - là mình . Có phải tình yêu luôn đẹp như thế ? Không biết nữa , nhưng mình cũng đã vui lòng cùng anh nắm tay bước vào cuộc sống hôn nhân .
Thế là mình lại cùng anh đón thêm bao nhiêu lần sinh nhật với bao thăng trầm của cuộc sống vợ chồng . Bây giờ không chỉ là hai, mà là đến bốn thành viên trong gia đình cùng hát "Happy birthday to you ... ".Ngày hôm qua cũng thế , mình nhận lời chúc mừng của chồng con, của ba má , chị em ... , nhưng sao vẫn thấy trong lòng nằng nặng ... Mình không thể dứt khỏi tâm trí hình ảnh các em bé ở bệnh viện Ung Bướu , khi mình theo chị Dung vào đó mừng sinh nhật các bé sinh tháng mười một . Nhìn các em thật bé nhỏ , mong manh ..., cuộc sống của các em sẽ thêm được bao nhiêu lần mừng sinh nhật ? Dẫu biết rằng cuộc sống là vô thường , nhưng sao vẫn thấy buồn , thấy bất công cho các em quá đỗi ...
Thôi thì cứ nghĩ mình đã có quá nhiều may mắn , biết ra sao ngày sau ...Hãy biết trân trọng từng phút giây mình vẫn còn hiện hữu , để thấy yêu thương hơn những số phận quanh ta ... Tự tặng cho mình một nụ cười thật tươi đi vậy !!!!
Mừng em vừa thêm một tuổi ...
Thứ Tư, 12 tháng 11, 2008
SE LẠNH ....
Dường như trong cái se lạnh , không khí cũng đậm đặc hơn ... Hương cafe của cái quán cóc ven đường cũng trở nên quyến rũ , hít " ké" vài hơi mà cũng thấy trong lòng ấm lạ ! Đường phố đã bắt đầu tấp nập , những cô gái điệu đà trong những chiếc áo ấm đủ màu làm tươi mát hơn cho những con đường ... Người Sài Gòn rất thích những ngày se lạnh , quên đi cái nóng bức , ngột ngạt của mủa hè , của khói bụi ..., để khoác lên mình chiếc áo ấm cất sâu trong ngăn kéo tủ ( mà đến trưa không biết phải vứt nó vào đâu !!! ).
Thành phố không có mùa đông , chỉ có hai mùa mưa nắng . Một chút lạnh vào lúc sáng sớm như thế này cũng làm mọi người thích thú , đâu đó sẽ có một bà cụ chép miệng " sắp hết một năm rồi !!! ". Thời gian vẫn vô tình trôi và nhiều người vẫn vô tình bước qua mặt nhau hằng ngày mà vẫn không để lại tiếng chào ... Và mình , vẫn không thích khoác vào chiếc áo ấm , để làn da trần cảm nhận chút cái se lạnh của mùa đông và .... ngồi viết vài dòng nhăng nhít trong một buổi sớm chớm đông ...
Ru đời đi nhé , cho ta nương nhờ lúc thở than
Chân đi nằng nặng hoang mang ,
ta nghe tịch lặng rơi nhanh dưới khe im lìm ...
Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008
Thì anh lại sợ ...
Lẽ ra là được
Anh chẳng có em
Lẽ ra có được
Với em một lời
Thì anh lại sợ
Âm thầm nuốt trôi
Bởi vì cần đến
Tìm em trước nhà
Thì anh lại sợ
Đứng nhìn từ xa
Những lời lặng yên
Thì anh lại sợ
Cái điều anh tin
Thế là hoa nở
Khi mùa nở hoa
Thế là xuân đến
Khi mùa đông qua
Nói ra một lời
Và anh giữ lại
Nỗi lòng chơi vơi
Lẽ ra đừng sợ
Cái điều anh tin
Lẽ ra phải nói
Lẽ ra phải tìm
lẽ ra phải hiểu
Cả điều lặng im ...
Phạm Đức
(Ừ , lẽ ra phải hiểu - cả điều lặng im ... )
Thứ Tư, 5 tháng 11, 2008
Viết cho một ngày
Con trai Mẹ thật ngoan , thật hiền . Con lớn từng ngày với dòng sữa mẹ mà không hề quấy khóc , đau bệnh liên miên như những trẻ khác . Chị Hai cũng thật thương em nên " nhường Mẹ cho em đó , con ngủ với Ba thôi " . Con lẫy , con bò , rồi tập đứng , tập đi cũng thật dễ dàng , nhưng sao thật là chậm nói . Chẳng hề nghe con bi ba bi bô , dù ai nói gì con cũng hiểu , cũng làm theo thật ngoan ngoãn . Hai tuổi con đi nhà trẻ , những buổi Ba Mẹ đi làm về trể , không kịp đón con đúng giờ , con cũng vẫn thật ngoan ngồi một mình với Cô giáo và cười thật tươi khi thấy Mẹ vội vàng đến đón . Sao con trai mà cái nết lại hiền như thế !!! Và rồi con đã chịu nói , không từng tiếng , từng từ mà là cả câu ... Thật vui mừng và cũng thật ngạc nhiên , Ngoại bảo cu cậu im lặng lâu quá nên giờ nói bù . Con nói huyên thuyên , nói suốt
mọi lúc , mọi nơi ... , bây giờ thì lại bị mắng " con trai gì mà nói nhiều quá ! "
Con đi học cũng thật nhẹ nhàng , bài vở chẳng hiểu làm lúc nào mà khi Mẹ kiểm tra đã rất chỉn chu . Lo con lười biếng nhưng chẳng thể la được vì con có để bê trể việc học đâu ? Con được vào những trường như ý muốn mà Mẹ không phải vất vả "chạy trường ", cũng lạ !Thôi cũng mừng vì con đã biết ý thức , biết tự quản lý việc học của mình , cố gắng lên con trai nhé !!!
Hôm nay con tròn 15 tuổi , chưa đủ lớn nhưng cũng không còn bé nữa . Mẹ mong con luôn vững vàng để có thể bước chân vào cuộc sống không bị vấp ngã . Mà nếu nhở con có bị té thì hảy mau chóng đứng lên , gia đình mình luôn chìa những bàn tay yêu thương để nâng đở con mà . Hảy biến sự tự tin mà con đang có thành sức mạnh của riêng con , nhưng cũng đừng quá tự yêu mình , chỉ thấy mình là số một nhé , con trai !
HAPPY BIRTHDAY TO YOU - MY SWEET SON !!!
( Ảnh : Cu Bim khi được 6 tháng tuổi )
Thứ Ba, 4 tháng 11, 2008
với anh một lần tâm sự nhỏ
Là mặt trời , là ánh sáng của anh
Là thanh kiếm anh cầm , là cái mộc anh che
Là nơi anh đi , lại là nơi anh đến
Là thần tượng suốt đời anh ngưỡng mộ...
( Em chỉ nghĩ rằng ... anh đã yêu em ... )
Nhưng có lúc thầm trách anh , em hỏi
" Anh yêu em có phải nhiều lời?
Sẽ có lúc ngôn từ kia bay mất
Những ảnh hình có giống tình anh ? "
Ôi tình yêu , sức khỏe của đại dương
Nếu được ví , nghìn lần không nói hết...
Nhưng có điều này - người yêu ơi , có biết
Em chỉ muốn là bé nhỏ của anh
Là sự dịu hiền ru anh mãi mãi
Là ngọn lửa đợi chờ trên đường anh xa ngái
( Dễ làm sao , lại chẳng dễ đâu mà ... )
Anh có là nụ cười của em
Là nước mắt , nỗi buồn em không nói
Em có anh không , sau bao tháng năm chờ đợi ?
Em có anh không , trong niềm kiêu hảnh không lời ?
Và có lúc bất ngờ em vấp ngã
Có gặp bàn tay nhân ái của anh không ?
Ôi ước mơ bé nhỏ mong manh
Sao đi nửa cuộc đời chưa tới được ?
Vượt bao lối mòn , vượt bao ghềnh thác
Về bên anh , em xin nói một lời:
Em - chỉ - muốn - là - bé - nhỏ - của - anh - thôi .
PHẠM HỒ THU
Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008
Entry for November 02, 2008
Cũng là một thói quen , 8 năm rồi đâu dễ gì thay đổi !!!!!
Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2008
GIÀ ??!!?!!!
........
_ Năm 2008 là một cái mốc trong tuổi tác của Ce1line. Ce1line có sợ già không ?
_ Người ta quen gọi là già. Tôi nhìn ra đó là tuổi chín chắn, suy nghĩ chín chắn. Đó là một đặc ân, một quà tặng mà ta nên trân quý .
Vậy là mình cũng vừa được tặng quà sao ? Chao ôi món quà thời gian mà ai cũng phải nhận , có sợ hãi hay từ chối được đâu ... Ngẫm nghĩ lại câu trả lời của Céline Dion , tự dưng thấy ... mình cũng đã chín chắn hẳn ra sau hơn 40 năm cuộc đời .
Vâng , mình cũng đã đủ chín chắn để nhận ra mình đang có một gia đình tuyệt vời , mọi người thương yêu nhau và sẳn sàng san sẻ cho nhau . Cám ơn Ba Má , các chị em , cám ơn anh và các con thật nhiều ...
Mình đã đủ chín chắn để biết được giá trị của nụ cười , vì nó mang lại cho mọi người cảm giác thân thiện , và mình sẽ nhận lại rất rất nhiều nụ cười trên đường mình đã đi qua ... , để không còn cảm giác cô đơn , trống rỗng ...Cám ơn tất cả những ai đã và sẽ tặng dù chỉ 1 nụ cười ấm áp cho mình , để mỗi sớm mai thức dậy , mình vẫn dễ dàng cười với cả 1 nụ hoa ...
Mình đã đủ chín chắn để biết rằng cuộc sống không phải toàn màu hồng , nhưng lòng tin sẽ giúp mình đứng vững và vượt qua . " Không có thất bại , tất cả chỉ là thử thách " ( tự dưng nhớ ra mà không biết đã đọc được ở đâu ). Cám ơn những khó khăn , vấp ngã để mình được khôn ra ...
Và cũng đã đủ chín chắn để biết được sự tuyệt vời của lòng bao dung . Bao dung cho chính bản thân mình , để không còn quá khắc nghiệt khi phán xét một ai đó ... Có thể sau những lỗi lầm đều sẽ có một lý do . Cám ơn những ai đã từng làm mình bị tổn thương , để mình có thể tận hưởng được cảm giác nhẹ nhàng khi trút bỏ được gánh nặng của lòng ghen ghét , thù hằn ...
Đủ chín chắn để biết rằng không bao giờ được cay nghiệt , tàn nhẫn dù chỉ là lời nói . Một vết hằn trong tâm hồn luôn để lại vết sẹo xấu xí trong tim . Cám ơn những bài học giáo dục công dân mà mình đã được học trong trường học và cả ở trường đời...
Biết bao nhiêu điều mà khi đã đủ chín chắn mình mới có thể nhận ra ... Có thể mình đã có quá nhiều may mắn từ tình yêu thương của gia đình , sự ấm áp của tình bạn ..., để trái tim mình không chai sạn trước những nỗi đau . Có lẽ vẫn còn rất nhiều điều mình chưa kịp nhận ra , nhưng lòng tin sẽ luôn ở trong mình và ... thời gian sẽ giúp mình chín chắn hơn nữa để có thể nhận được những nụ cười yêu thương của tất cả mọi người ... Xin được muôn lần cám ơn cuộc sống ...
( và cũng muốn cám ơn SR , vì nhờ cuộc chat với em đã giúp chị viết nên entry này . Chat cũng có lợi mà , em nhỉ ? Thankyou ! )
Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008
CHO EM XIN
giữa tiếng hát của bầy chim
và hương thơm của nàng hoa hồng
em xỏa tóc làm gối
rồi giấc mơ trong buổi chiều trở về
cho hồn em có chổ bay vào
như cánh bướm nhung thần thoại
Cho em xin làm con búp bê ngủ quên trên thảm xanh đồng cỏ
có sao trên tóc rối
có hoa trên môi cười
và có hồn mang đôi cánh trắng
Ngày mai bắt đầu trên những nụ hồng
em hát từ khi mặt trời mọc
bài ca như một chiếc thảm xanh
trải suốt một đời yêu dấu
Cho em xin làm con búp bê ngủ quên trên thảm xanh đồng cỏ
và cho em xin ngủ trọn mùa xuân này
suối biếc , hạt mưa nào nhỏ vào trong mắt
ngày mai bình minh
em mang trong tim một mặt trời
cùng nụ cười xanh biên biếc ...
Nàng thơ tôi một thời mới lớn ... , thật ngô nghê và cũng thật dễ thương ! Để bây giờ , qua những tháng năm lo toan với cơm áo gạo tiền , chợt nghĩ lại và thảng thốt kêu lên : Nàng thơ tôi đã đi đâu rồi ? Sao nghĩ mãi vẫn chưa trọn nổi câu thơ ???
Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2008
ĐI NÚI
Đầu còn ngân gió núi
Da còn vang nắng ngàn
Giọng còn pha tiếng suối
Em ! Anh từng bước khẻ
Tay bưng đầy gió hương
Có cả hoa ngô núi
Lay cờ trong lũng sương
Có cả hoa chuối rừng
Đỏ lóe trên lùm biếc
Em ! Anh đi núi về
Gặp mây đèo quấn quít
Trời xanh trên những đỉnh
Đã bọc cả người anh
Lên cao nhìn biển núi
Mắt hảy còn say xanh
Băng cao lại vượt mau
Núi non một tháng trường
Hôm nay, từng bước khẻ
Dìu dặt tới người thương ...
XUÂN DIỆU
Thứ Ba, 21 tháng 10, 2008
THANKYOU - MY FRIENDS !
Vừa mới đây thôi , mình đả trầm ngâm thật lâu với entry của Jenny Trần , thật thấm thía với câu "diều đáng sợ nhất trong cuộc sống là bị lãng quên "... Dường như mình đã nghĩ có lẽ mình đang bị lãng quên ... Ừ , ngoài gia đình , có còn ai nghĩ đến mình không nhỉ ??? Nhưng hôm nay mình đã toét miệng cười thật tươi vì mình đã nhận được bao nhiêu sự quan tâm , bao nhiêu lời thương mến ... Dù chỉ là trong thế giới ảo , nhưng mình vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong từng câu chữ , cảm nhận được cả cái TÌNH NGƯỜI từ những comment ngắn ngủi ấy !
Cám ơn các bạn thật nhiều , những người bạn mới của tôi ơi !!!! Có lẽ cái cảm giác bị lãng quên sẽ không còn trong tôi như những ngày qua ... Cuộc sống còn biết bao nhiêu điều kỳ diệu , còn bao nhiêu nụ cười ấm áp chung quanh ta ... Phải biết đón nhận và trân trọng những gì mình đang được trao tặng từ cuộc sống , từ bạn bè ... Một bài học mới mình đã được dạy từ hôm nay ... THANKYOU SO MUCH ! THANKYOU AGAIN , AGAIN ...
Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008
Entry for October 18, 2008
Bình Yên Ca sĩ:Quang Dũng - Hồng Nhung |
Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2008
TÌNH YÊU HỌC TRÒ
Bạn ạ ! Vậy thì trời tặng cho học trò mỗi năm một mùa hè , Ta sẽ tặng cho mùa hè của Bạn một viên kẹo tình yêu thơm mùi táo xanh. Chỉ một viên kẹo thôi, ngậm suốt mùa hè. Đừng hấp tấp cắn vở! Sang năm học ngoan, kẹo sẽ chẳng còn trong miệng nữa, hoặc còn , mảnh giấy gói kẹo chơ vơ trong lòng bàn tay.Thế nên , Bạn hởi! Hảy gom lại những trang giấy còn sót lại ở mỗi cuốn vở , để viết lên ca khúc tình yêu mùa hè của Bạn : Khi đi rong chơi - Tôi đã gặp người - Tình cờ chơi vơi ...
( Viết cho con gái và những mối tình học trò - thật lãng mạn và dễ thương như ... tuổi học trò )
Thứ Hai, 13 tháng 10, 2008
DẠ KHÚC ...
Đêm của tỉnh lặng ... , đêm của những hoài niệm ..., đêm của những khắc khoải , nhớ nhung , tiếc nuối ... Và đó chính là lúc mà những dạ khúc vang lên , nhẹ nhàng , sâu thẵm tận con tim ...
Đêm qua mình đã xem chương trình THAY LỜI MUỐN NÓI với chủ đề " DẠ KHÚC " như vậy đấy ! Những bài hát xưa tưởng đã chìm trong quá khứ nay lại được hát , để ai đó có thể bắt gặp đâu đó một thời tuổi trẻ của mình , một thời ngây ngô với tình yêu ... , mà đẹp biết nhường nào !
Một đêm bước chân về gác nhỏ
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên hương xưa ... ( Đêm thấy ta là thác đổ )
Để lở ngày sau khi ta cần nhau
Còn nuối chút êm vui ngày đầu
Cho ngày tháng gọi thầm tên nhau ... ( Xin còn gọi tên nhau )
Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
Một ngày kia đến bờ
Đời người như gió qua ... ( Phôi pha )
Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng càng giá
Lá trên cành - một chiếc cuối ... bay xa ... ( Chiếc lá cuối cùng )
Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008
Vu vơ
Có lẽ từ lúc tôi biết yêu
Mảnh trăng lưởi liềm vắt ngang nhành liễu
Ánh sao mờ xa tít tận trời cao
Không biết tự bao giờ
Có lẽ từ lúc tôi biết yêu
Màu mạ non mơn mởn cánh đồng chiều
Bóng dừa xanh ven bờ biển cô liêu
Không biết tự bao giờ
Có lẽ từ lúc tôi biết yêu
Giọng hò ru con nên vần nên điệu
Buổi hoàng hôn trên xóm nhỏ đìu hiu
Và không biết tự bao giờ
Tôi đã yêu màu cúc vàng , màu lúa chín đồng chiêm
màu máu đỏ trái tim , màu xanh chiều biển lặng
màu trời cao những ngày chói nắng
màu má em lấm tấm giọt mồ hôi ...
Và có lẽ cũng từ lúc đó
Tôi đã yêu những chiều lộng gió
Yêu con đò chở mơ ước xa khơi
Yêu dáng người trên bến vắng xa xôi
Chờ đợi mãi những gì xa tầm với !
( Viết cho tôi - một thời con gái
Thời bâng khuâng buồn , thời xao xuyến nhánh hoa vui ... )