Trưa thật vắng...
Hôm nay không qua nhà Ngoại, ngồi nhà mà tụng quyển sách luật, dạy lái xe! Cứ nghĩ việc không biết chạy xe gắn máy mà bây giờ phải học lái ô tô mà... rét quá chừng!! Nhưng ai cũng bảo phải học, ừ, thì học nhưng trong bụng cứ đánh lô tô!!! Nhức đầu quá, bỏ hết mà đi dạo, kể chuyện tầm xàm bá láp cho vui thôi.
Cũng hơn 10 ngày rồi, cũng cảm nhận được và làm quen dần với cách sống mới. Tập làm quen và tập vứt bỏ những thói quen cũ. Chị em hễ rãnh thì cứ chở đi mall, đi chợ; đi lòng vòng miết cũng ngán vì mình đâu có thích chuyện shopping đâu. Cũng may là gia đình ở khu có nhiều người Việt, vào chợ HongKong, chợ Mỹ Hoa gần nhà chỉ thấy toàn người Việt, nghe tiếng Việt í ới gọi nhau nên cũng vui vui; không thấy ngỡ ngàng lắm. Cũng ngộ, có chợ Việt, chợ Mễ, chợ Đại Hàn, chợ Hoa và cả chợ Mỹ. Hải sản tươi thì "đi chợ Hàn cho rẻ"; sữa, trứng, fruit juice thì "chợ Mỹ rẻ hơn"; rau thì "vào Fiesta -chợ Mễ"... Thế nên đi chợ nào thì mua thật nhiều món rẻ ở đó mà để cả tuần, mua giùm cho cả chị, cả em luôn. Vui thiệt!
Phải nói là vật giá ở Mỹ so với VN thì rẻ hơn thiệt ( chỉ có rau là mắc hơn thôi, nửa kg rau muống bằng giá cả nửa kg thịt bò luôn!). Không tiền thì cứ cánh gà mà ăn, bảo đảm để dành được tiền gửi bank ngay. Gì chứ món cánh gà chiên nước mắm bên VN đâu có rẻ chút nào??? Còn thịt bò thì 1pound chỉ khoảng 30.000 đồng thôi, thịt heo cũng vậy! Đi chợ mà cái gì cũng so với giá Việt làm ai cũng cười, "tự dưng chị Tư nhà mình giỏi toán đột xuất!", mấy nhỏ em cứ ghẹo thế!

Còn một món phải so sánh nữa, một ly trà sữa trân châu ( loại tụi nhóc thích uống đó), giá tới 3 đồng; trong khi một két bia Tiger chỉ có 6,99 đồng thôi. Thằng cháu dạo chợ bảo khát nước mà "mua ly trà tiếc quá, hổng lẽ con mua cả két bia cho đã!"!!!
Cell phone thì cũng rẻ hơn VN nhiều, con trai chỉ mơ cái Xperia gì gì đó, nói mãi mà có cầm được đâu. Hôm qua mở contract mới, được hai cái cho hai đứa luôn mà chỉ bù thêm chút, lại free thêm một cái nho nhỏ cho Mẹ nó xài nữa nè!
Thôi không dám kể nhiều đâu, chỉ là những cảm nhận của một bà nội trợ. Thế nên chỉ quan tâm đến giá cả, chợ búa thôi. Dĩ nhiên là mức sống cao nên cũng đòi hỏi nhiều, ai cũng phải đi cày cật lực. Chỉ có ngày nghỉ mới gặp được nhau, thế nên chùa Việt Nam như là một nơi tụ họp đồng hương. Mọi hoạt động, lễ lạc... gì cũng được dời vào ngày chủ nhật; sau buổi lễ là dịp gặp nhau hàn huyên, kể chuyện, thăm viếng nhau... Con gái đã trở thành cô giáo dạy lớp Việt ngữ cho các cháu nhỏ rồi đó, chỉ là bước đầu cho con gái hòa nhập với cộng đồng thôi.
Thôi học tiếp, thi mà rớt chắc bị chọc quê thì xấu hỗ lắm. Mới bằng viết mà đã lo thế này, ngồi sau tay lái..., eo ui, kinh quá!!!!